Động tác chỉnh cà vạt của anh trở nên cứng nhắc.
Ăn bữa sáng xong, Thời Dũng lái xe đến đón anh.
Thời gian này, sau khi Tư Mộ Hàn dần dần thích ứng với cuộc sống, Thời Dũng không ở nhà anh nữa, mà ngày nào cũng lái xe đón anh tới công ty.
Thời Dũng lễ phép mở cửa xe: “Cậu chủ.”
Tư Mộ Hàn đi trước, định lên xe, liếc mắt thấy cà vạt của Thời Dũng, nhíu mày: “Màu cà vạt của cậu không hợp với bộ quần áo này.”
Thời Dũng: “???” Cậu chủ sao bỗng dưng lại quan tâm tới màu sắc của cà vạt?
Tư Mộ Hàn nói xong thì cũng chẳng lên xe, đứng ở cửa xe nhìn anh.
Thời Dũng suy nghĩ giây lát, hơi cúi đầu, nói: “Ngày mai tôi đổi cái mới.”
Tư Mộ Hàn vẫn đứng yên.
Thời Dũng câm nín, sau đó đánh giá Tư Mộ Hàn một lát, rồi giơ tay tháo cà vạt xuống.
Lúc này, Tư Mộ Hàn mới cúi người vào xe.
Thời Dũng lầm bầm trong lòng, cậu chủ tuy có hơi kén chọn, nhưng chưa đến mức này.
Vào lúc anh không để ý, đã xảy ra chuyện gì?
Thế nhưng, khiến Thời Dũng không ngờ là, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Anh đi một vòng đến ngồi vào ghế lái, chuẩn bị lái xe đi, tiếng Tư Mộ Hàn ở đằng sau vang lên: “Trong xe đặt máy phun sương gì vậy, mùi khó ngửi thế.”
Thời Dũng nói: “Trước đây vẫn luôn để mùi này, anh còn khen nó thơm.”
Tư Mộ Hàn chỉ lạnh nhạt nói hai chữ: “Thế à?”
Thời Dũng bị tính khí của Tư Mộ Hàn xoay mòng mòng, lúc này không dám nói gì nữa, liền đậy cái máy phun sương lại luôn, rồi vứt vào thùng rác.
Đợi đến lúc xe bắt đầu đi, Tư Mộ Hàn lại nói: “Lái xe bao nhiêu năm như vậy, mà lái xiên xiên vẹo vẹo thế à, cũng giỏi đấy nhỉ.”
Đầu tiên thì chê cà vạt của anh, rồi lại chê máy phun sương trong xe, bây giờ lại