Lần trước chỉ vì chuyện Thẩm Sơ Hoàng, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ chiến tranh lạnh một thời gian.
Lần này lại vì gì?
Thời Dũng vừa đi về phòng làm việc mình, vừa mở điện thoại đọc tin tức.
Trên mạng không có tin tức gì của cô chủ và người đàn ông khác.
Lòng cậu chủ thật là khó đoán mà.
Thời Dũng vừa mới trở về phòng, đã nhận được thông báo của Tư Mộ Hàn.
“Đến đây một lát.” Anh lạnh lùng dặn, rồi cúp điện thoại.
Thời Dũng tưởng có việc gì gấp, liện vội vã chạy tới: “Cậu chủ tìm tôi có việc gì?”
“Gọi điện cho Nguyễn Tri Hạ, hỏi cô ấy đang ở đâu.” Tư Mộ Hàn nghiêm túc như đang bàn luận công việc với Thời Dũng vậy, ngữ khí không đổi.
Thời Dũng giật giật khóe môi, không biết nói gì mới được.
Dưới sự giám sát của Tư Mộ Hàn, anh lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Tri Hạ.
Hồi lâu sau, mới có người nghe.
Thời Dũng tự giác mở loa, để Tư Mộ Hàn nghe được giọng của cô.
“Trợ lý Thời.” giọng Nguyễn Tri Hạ từ bên kia vang lên, nghe có chút dịu dàng.
Thời Dũng hỏi luôn câu hỏi Tư Mộ Hàn vừa bảo anh: “mợ chủ, cô bây giờ đang ở đâu?”
Nguyễn Tri Hạ nói địa chỉ cho anh, rồi hỏi: “Sao thế? Tư Mộ Hàn có chuyện gì à?”
Thời Dũng nghe xong, không kìm được mà nhìn Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn lạnh nhạt nhìn anh, ý bảo tùy mà phát huy.
“Không phải, chỉ là vừa nãy tôi định gọi điện cho khách hàng, nhưng lỡ tay gọi cho cô, nên hỏi cô luôn.”
Lý do này rất khó tin, nhưng do bình thường Thời Dũng là một người rất lễ phép, nên Nguyễn Tri Hạ cũng không nghĩ nhiều, tin lời anh luôn.
Nguyễn Tri Hạ nghĩ một lát, lại nói: “Hôm nay tôi lên máy bay rời Hà Dương, chắc phải mười ngày nữa mới về, phiền anh nhắc Tư Mộ Hàn ăn cơm