Nguyễn Tri Hạ cắn môi, giọng điệu hơi lạnh: “Có chuyện thì cũng là chuyện giữa em và Lưu Chiến Hằng, liên quan gì đến anh?”
Gần đây cô đã rất nhẫn nại rồi, Tư Mộ Hàn ỷ vào mất trí nhớ nên muốn làm gì thì làm.
Bây giờ còn nhìn cô với ánh mắt này, tất nhiên cô không thể nào nhịn được.
Tư Mộ Hàn bỗng chốc sa sầm mặt.
“Không liên quan đến tôi?” Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Nguyễn Tri Hạ, em có giỏi thì nói lại lần nữa?”
Nguyễn Tri Hạ từ tốn nói lại một lần: “Không liên quan đến anh.”
Dứt lời còn nhìn Tư Mộ Hàn với vẻ đầy khiêu khích.
Đời người chính là phải can đảm thử nghiệm, không phải sao?
Đây là lần đầu tiên cô dám nói lại những lời chọc giận anh trong khi Tư Mộ Hàn đã nổi giận.
Có chút sảng khoái.
Sắc mặt tái mét của Tư Mộ Hàn nhìn vào Nguyễn Tri Hạ, trông khó coi vô cùng.
Lúc này Lưu Chiến Hằng lên tiếng: “Thật ra cũng không có gì, cho dù để ngài Tư biết được cũng không sao.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn anh, anh nhếch mép: “Ba năm trước, Tri Hạ chờ sanh ở Úc, một đêm nọ, có phải em thấy có người đánh nhau và đã báo cảnh sát đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ nghe lời anh nói xong liền tỏ ra vẻ ngỡ ngàng.
Lưu Chiến Hằng đoán có thể cô đã quên đi, trong nụ cười chan chứa theo tia thất vọng: “Dù sao thì đã trôi qua lâu như vậy, em không nhớ cũng rất bình thường, nhưng tôi rất cảm kích em, nếu lúc đó không nhờ em báo cảnh sát thì bây giờ tôi cũng không có cơ hội đứng đây nói chuyện với em.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi và nói: “Xin lỗi.”
Cô thực sự không nhớ ra, có thể là do quá lâu cũng có thể là một chuyện quá mức nhỏ nhặt, trong chốc lát cô liền quên đi.
Nhưng Lưu Chiến Hằng có thể luôn nhớ trong lòng, hơn nữa ba năm trước anh đã ra tay giúp đỡ cô, anh cũng là một người trọng tình trọng nghĩa.
Cô nghĩ đến đây bèn có chút cảm khái mà nói: “Ba năm trước nếu không phải anh cứu tôi thì bây giờ tôi cũng không thể đứng ở đây nói chuyện với anh.”
Tư Mộ Hàn nãy giờ không lên tiếng, lúc này