Tư Mộ Hàn cười khẩy: “Trước kia em cũng đâu phải là người phụ nữ ngu ngốc như thế!”
Nguyễn Tri Hạ híp mắt, hỏi anh: “Anh không có ký ức ở bên nhau với em, sao anh lại biết trước kia em là người như thế nào?”
Trong xe bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở của hai người rõ ràng nhất.
Tay cầm vô lăng của Tư Mộ Hàn không ngừng siết chặt lại, khớp xương ngón tay dần trở nên trắng bệch, căng chặt quai hàm, đôi môi đẹp mím lại thành một đường thẳng.
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ có chút hùng hổ dọa người: “Sao lại không nói nữa?”
Hồi lâu, giọng nói khàn đặc của Tư Mộ Hàn vang lên: “Không muốn nói chuyện với người phụ nữ ngu ngốc.”
“Vậy thực sự oan ức cho anh mỗi ngày phải ăn cơm của người phụ nữ ngu ngốc nấu, mà còn sinh con với người phụ nữ ngu ngốc nữa.” Nguyễn Tri Hạ vẫn nhìn anh chằm chằm, giọng điệu lạnh lùng.
“Nguyễn Tri Hạ!” Tư Mộ Hàn phẫn nộ đạp phanh lại!
Tiếng phanh xe khẩn cấp rất chói tai.
Nguyễn Tri Hạ mặt không cảm xúc nhìn anh, giọng điệu hơi lạnh: “Tư Mộ Hàn, có phải anh đã nhớ lại rồi không? Trong lòng anh em ngu xuẩn đến mấy, biểu hiện hai ngày nay của anh rõ ràng như thế, anh tưởng em vẫn chưa nhận ra sao? Em không thông minh bằng anh, nhưng không có nghĩa em không có não!”
“Nếu em có não thì sẽ luôn coi Lưu Chiến Hằng là ân nhân cứu mạng sao?” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn cũng không tốt hơn cô: “Anh ta cố tình giành cứu em trước Cố Tri Dân, chẳng lẽ em không nhận ra sao?”
Nguyễn Tri Hạ không hề nhượng bộ: “Cho dù là vậy thì thế nào? Anh ta vẫn đã cứu em, cho dù em nằm trong bệnh viện ba năm và trở thành người thực vật ba năm, anh ta vẫn không từ bỏ em, dựa vào điểm này, bất kể anh ta có mục đích gì, anh ta chính là ân nhân cứu mạng của em, là em nợ anh ta! Anh cảm thấy… Ưm…”
Nguyễn Tri Hạ vẫn chưa nói hết câu đã bị chặn môi lại.
Cô sững sờ, trợn tròn mắt ra.
Trước mắt là khuôn mặt điển trai được phóng đại của Tư Mộ Hàn, anh rũ mắt