Nhưng chiếc xe chạy được một hồi, hướng đi có chút không đúng lắm.
Nguyễn Tri Hạ phát hiện đây không phải là hướng về nhà cô.
Cô quay đầu lại nhìn Tư Mộ Hàn và nhắc nhở anh: “Anh đi sai đường rồi.”
“Không sai.” Tư Mộ Hàn không hề ngoảnh đầu lại mà nói.
Hai mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, trông vô cùng nghiêm túc.
Anh luôn như thế, làm chuyện gì cũng rất chuyên chú.
Giọng điệu Nguyễn Tri Hạ nặng thêm, thả chậm tốc độ nói: “Đây không phải là đường về khu căn hộ em ở.”
Lần này Tư Mộ Hàn quay đầu lại nhìn cô và nói: “Đây là đường về nhà chúng ta.”
Rất nhanh Nguyễn Tri Hạ đã hiểu ý, Tư Mộ Hàn muốn đưa cô về biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trầm mặc một lúc rồi nói: “Bây giờ em không muốn về.”
Cô không quên rằng bây giờ họ đang cãi nhau.
Cho dù dọn đến chỗ Tư Mộ Hàn, hai người ngày đêm sống chung, nói không chừng sẽ gây dữ dội hơn.
Tư Mộ Hàn vốn không đếm xỉa lời từ chối của cô, tốc độ xe không hề chậm lại, vẫn lái xe về hướng biệt thự.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh hoàn toàn không đếm xỉa đến cô liền lớn tiếng nói: “Anh không nghe thấy em nói sao!”
Cuối cùng Tư Mộ Hàn đã lên tiếng.
Giọng điệu của anh nghe có vẻ lạnh nhạt: “Sẽ đến ngay lập tức, đừng quấy.”
“Rốt cuộc ai đang quấy?” Cho dù là Tư Mộ Hàn đã khôi phục một phần nào ký ức, nhưng khi không nói lý lẽ vẫn không nói lý lẽ.
Trong thế giới Tư Mộ Hàn không tồn tại lý lẽ gì cả.
Chỉ có điều anh muốn làm và điều anh không muốn làm mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ biết mình nói thêm cũng vô dụng, bèn quay đầu nhìn ra