Suy cho cùng, Tư Mộ Hàn không cần phải nói dối.
Nhớ ra lần đầu tiên của họ…
Tức là nhớ ra tình cảm giữa hai người họ, nên những ngày nay anh chợt trở nên ân cần như thế.
Tính kĩ lại, thật ra Tư Mộ Hàn cũng không làm gì, nhưng so với anh trước đây đã được xem là rất ân cần rồi.
Đối với Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ sớm đã có sự chuẩn bị chờ đợi, sự bất thường trong những ngày nay của anh, mặc dù trong lòng cô thấp thoáng cảm thấy anh đã nhớ ra điều gì đó nhưng lại không dám nghĩ liệu anh có nhớ lại toàn bộ không.
Có thể đã hoàn toàn thích nghi với Tư Mộ Hàn như vậy nên không dám dễ dàng hi vọng Tư Mộ Hàn của trước kia sẽ trở về.
Do đó, khi Tư Mộ Hàn nói ra không phải toàn bộ, ngược lại Nguyễn Tri Hạ đã chấp nhận một cách dễ dàng.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ và hỏi Tư Mộ Hàn: “Tại sao không nói với em? Nếu đã nhớ ra rồi, tại sao không nói cho em biết?”
Cô đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy câu trả lời của Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại bèn thấy Tư Mộ Hàn đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nhìn thẳng vào người cô, vô cùng chuyên chú.
Cho đến khi Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của cô, anh mới hoàn hồn lại, ánh mắt hơi lóe sáng lên nhưng không lên tiếng.
Cơn giận trong lòng Nguyễn Tri Hạ lại dấy lên.
Cô cắn môi rồi nói: “Anh không muốn nói thì bỏ đi, đợi khi anh muốn nói thì hãy nói, chúng ta tiếp tục nói về chuyện của Lưu Chiến Hằng, bất kể anh nghĩ anh ta như thế nào và cảm thấy anh ta có mục đích gì, nhưng anh ta thực sự đã cứu em, điều này không thể nào thay đổi được, anh ta là ân nhân cứu mạng của em.”
Cô vốn cho rằng khi Tư Mộ Hàn khôi phục trí nhớ nhất định phải phớt lờ anh một hồi, để anh cảm nhận cảm giác mà cô nhận được từ anh.
Nhưng Tư Mộ Hàn đột nhiên lại khôi phục một số ký ức, trong giờ phút quan trọng như thế, họ đã cãi nhau.
Bởi vì Lưu Chiến Hằng mà họ đã cãi nhau.
Thường ngày cô luôn cố gắng đứng ở lập trường của Tư Mộ