Tư Hạ chỉ về phía Thẩm Lệ, cười hì hì nói: “Dì Thẩm cho con.”
Thẩm Lệ mỉm cười khẽ xoa đầu Tư Hạ.
Nhân viên phục vụ rót nước xong hỏi: “Xin hỏi các vị gọi thức ăn luôn không?”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Gọi bây giờ.”
Cô dẫn theo Tư Hạ đi ra hơi sớm, trò chuyện với Thẩm Lệ hơi lâu nên không chú ý đến thời gian.
Bây giờ đã đến giờ ăn trưa, Cố Tri Dân và Tư Mộ Hàn đi qua, tất nhiên phải gọi món ăn trước.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn qua, Tư Mộ Hàn liền đẩy tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ trả lại: “Anh gọi là được rồi.”
Thẩm Lệ ngồi ở đối diện cô, nhìn thấy tất cả những điều này.
Vừa rồi cô ấy và Nguyễn Tri Hạ chỉ nói về chuyện lở đất đá trong núi, còn chưa từng nhắc tới Tư Mộ Hàn.
Lúc này nhìn hành động hai người đẩy thực đơn, hình như có chút không đơn giản.
Thẩm Lệ rất bình tĩnh đạp Cố Tri Dân một cái ở dưới gầm bàn.
Vẻ mặt Cố Tri Dân không hiểu quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ, Thẩm Lệ hất cằm, ra hiệu anh ta nhìn Tư Mộ Hàn.
Cố Tri Dân lắc đầu.
Anh ta cũng không rõ lắm về chuyện của Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Tư Mộ Hàn liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ, cũng không đẩy thực đơn trở lại nữa và bắt đầu lật xem thực đơn và gọi món ăn.
Sau khi gọi vài món ăn, anh lại đưa thực đơn cho Cố Tri Dân.
Đợi đến khi thức ăn được mang lên, Nguyễn Tri Hạ phát hiện trong đó có một nửa đều là món cô thích ăn.
Không cần nghi ngờ, đó là Tư Mộ Hàn gọi cho cô.
Bây giờ Tư Mộ Hàn khôi phục lại nhiều ký ức hơn, anh có thể nhớ được những món Nguyễn Tri Hạ thích ăn cũng không tính là chuyện gì kỳ quái.
Lúc ăn cơm, ánh mắt Thẩm