Hòa thuận như lúc đầu sao?
Thật ra cũng không tính là vậy.
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không.
”
“Nhưng tớ nghe Cố Tri Dân nói, khi ở trong núi, ông chủ lớn đã một mình bất chấp nguy hiểm tới tính mạng để đi tìm cậu, lẽ nào cậu không có cảm giác gì sao? Cho dù anh ta không có cách nào khôi phục trí nhớ, nhưng anh ta đều biết chuyện trước kia, hơn nữa cũng quan tâm đến cậu.
Cho dù anh ta vẫn không nhớ ra, các cậu cũng có thể lại sáng tạo ra một ít ký ức mà…”
Thẩm Lệ vẫn còn tiếp tục nói, nhưng mạch suy nghĩ của Nguyễn Tri Hạ đã bay xa.
Cô biết lời Thẩm Lệ nói cũng có lý nhất định.
Hai ngày nay cô đã suy nghĩ nhiều lần về những chuyện này.
Tư Mộ Hàn vẫn là Tư Mộ Hàn kia, vì sao cô lại cảm thấy không giống chứ?
Nguyễn Tri Hạ hơi mím môi, đã nghe lọt tai những lời Thẩm Lệ nói.
Con người có quá nhiều thời gian rảnh thì thường hay suy nghĩ nhiều.
Ban đầu, khi Tư Mộ Hàn nhìn cô giống như nhìn người xa lạ, Nguyễn Tri Hạ chỉ muốn trở lại lúc trước.
Nhưng bây giờ tình hình của Tư Mộ Hàn dần tốt hơn, cô trái lại còn muốn được nhiều hơn nữa.
Tư Hạ bên cạnh vẫn luôn nghe các cô nói chuyện, lúc này đột nhiên thốt ra một câu: “Già mồm cãi láo.
”
Nguyễn Tri Hạ và Thẩm Lệ đồng loạt quay đầu nhìn cô bé.
Tư Hạ cong ngón tay trắng mịn của mình, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô bé chỉ nói theo Thẩm Lệ mà thôi, hoàn toàn không biết già mồm cãi láo có ý gì.
Thẩm Lệ đùa con bé: “Ai già mồm cãi láo?”
Tư Hạ nhìn Thẩm Lệ, lại nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó nói rõ ràng: “Ba.
”
“Ha ha ha!”
Thẩm Lệ không hề khách sáo phá lên cười, cười