Sau khi Tư Hạ bị dẫn đi, Nguyễn Tri Hạ đi đến bên cạnh Tư Mộ Hàn, Tư Mộ Hàn bèn kéo cô ngồi xuống.
Hai tay Tư Đình Phong đang đặt trên tay vịn nắm chặt thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ.
Hai người Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ ngồi song song trước mặt ông ấy, trên mặt là vẻ bình tĩnh và ung dung giống nhau, mấy tháng này Nguyễn Tri Hạ cũng được bổ dưỡng có nhiều thịt hơn một chút, ngồi cùng với Tư Mộ Hàn, giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ vậy.
Hận thù và không cam lòng mọc lan ra như cỏ dại trong lòng Tư Đình Phong, giọng nói ông ấy mang theo sự khàn khàn của chứng tâm thần: “Hai đứa cút ra ngoài cho tôi!”
“Người đâu! Người đâu!”
Cho dù Tư Đình Phong có rống thế nào, bên ngoài đều không có người đi vào.
Tư Mộ Hàn lạnh lẽo nhìn Tư Đình Phong đang điên cuồng bên cạnh, cong cong khóe môi: “Thật sự bây giờ ông không có chút kiên nhẫn nào nhỉ, bị kích động dễ dàng như vậy, năm đó, ông còn che giấu sự thật mẹ bị bắt cóc ròng rã mười mấy năm mà.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn về phía Tư Mộ Hàn.
Vẻ mặt của anh lúc này lạnh đến thấu xương, cả người đều tản ra cảm giác u ám cấm người đến gần.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra được, mỗi lần nói đến chuyện của mẹ, trong lòng Tư Mộ Hàn vẫn rất hận.
Anh vẫn không buông xuống được.
Những thiếu sót lúc còn trẻ sẽ để lại rất nhiều dấu vết trong lòng, cuối cùng cả đời đều không thể biến mất.
Tư Mộ Hàn là như thế, bản thân cô chẳng phải cũng như thế sao?
Cô có thể không cần Tiêu Giai Kỳ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ hâm mộ người khác.
Tư Đình Phong vẻ mặt hung ác nhìn Tư Mộ Hàn, giọng nói khàn khàn giống như có hạt cát đang lăn lộn trong cổ họng: “Mày muốn gì?”
“Lời này nên hỏi ông mới phải.” Tư Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, khẽ khom người về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Đến lúc này rồi, có phải ông vẫn cảm thấy mình không làm gì sai đúng không?”
“Ta làm gì sai chứ? Tất cả những gì ta làm năm đó đều vì bảo vệ Tư Liên và Tuấn Tú, ta cũng không muốn làm gì mẹ mày! Sao ta biết những người đó lại thay đổi giữa chừng đâu chứ,