Hai chữ “duy nhất” này, Tư Mộ Hàn cố ý cao giọng hơn, giọng điệu của anh nhẹ nhàng chậm rãi, nghe vào càng thêm mấy phần âm u.
Thời Dũng căng da đầu, rùng mình một cái.
“Tôi cảm thấy......!rất tốt.”
“Đi đi.” Tư Mộ Hàn khẽ nâng tay, ý bảo anh ta đi làm việc.
Thời Dũng vội vàng xoay người đi ra ngoài, vừa đi vừa lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán.
Cậu chủ lúc thì mất trí nhớ lúc thì khôi phục trí nhớ, cả người trở nên có chút kỳ lạ, càng ngày càng khó đoán.
Sau khi Thời Dũng rời khỏi đây, Tư Mộ Hàn tựa lưng vào ghế ngồi, rất lâu không nhúc nhích.
Thời gian bữa tiệc được quyết định vào tối thứ sáu.
Nguyễn Tri Hạ đi ra ngoài nói chuyện kịch bản với Tần Thủy San, sau khi nói chuyện xong, Tần Thủy San cũng nhắc tới chuyện tiệc tối.
Tần Thủy San hỏi cô: “Cô có nhận được thiệp mời dự tiệc tối không?”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Không có.”
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà cổ, Nguyễn Tri Hạ có thể mơ hồ nhìn ra suy nghĩ của Tư Mộ Hàn, nhưng cô cũng không hỏi kỹ.
Hai ngày nay Tư Mộ Hàn làm việc bận rộn, cô vội vàng viết kịch bản, tuy hai người ở chung sớm chiều, nhưng cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Cô và Tư Mộ Hàn ở chung rất hài hòa, cô vốn nghĩ sau hôm đó, Tư Mộ Hàn sẽ ồn ào muốn vào phòng ngủ với cô, nhưng Tư Mộ Hàn không làm thế.
Cô có chút không đoán ra suy nghĩ trong lòng Tư Mộ Hàn.
Cho dù Tư Mộ Hàn có suy nghĩ gì với cô, hay một chút suy nghĩ về mấy chuyện Tư Mộ Hàn muốn làm gần đây, Nguyễn Tri Hạ đều có chút đoán không ra.
Cô không hỏi, đương nhiên Tư Mộ Hàn sẽ không nói với cô.
Trong chuyện này, anh chưa bao giờ là một người chủ động.
Muốn đợi anh mở miệng, chắc chắn không thể nào
Nghĩ đến đây, Nguyễn Tri Hạ bất đắc dĩ thở dài.
Nhưng Tần Thủy San lại hiểu lầm, cho rằng Nguyễn Tri Hạ không nhận