Nguyễn Tri Hạ mang theo Tư Hạ lên xe, Thời Dũng đứng ven đường đợi xe Nguyễn Tri Hạ đi rồi mới quay trở về đi đến tòa nhà Tư thị.
Anh trực tiếp đi thang máy đến phòng làm việc của Tư Mộ Hàn.
Cửa phòng làm việc không khóa, Thời Dũng đứng cạnh cửa, đưa tay lên gõ hai cái vào cửa.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ là ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tỏ ý anh ta có thể đi vào.
Không đợi Tư Mộ Hàn hỏi, Thời Dũng đã chủ động nói: “Thư mời tôi đã đưa cho mợ chủ rồi.”
“Cô ấy nói thế nào?” Tư Mộ Hàn cúi đầu lật văn kiện, giọng điệu nghe như tùy ý, giống như là không quan tâm lắm.
Thời Dũng thế nhưng lại mơ hồ nghe ra được điểm bất thường từ trong giọng nói ấy.
Anh cân nhắc một chút, vẫn là nói thật: “Mợ chủ nói cô ấy sẽ tự mình đem thư mời đến cho anh Lưu.”
Động tác lật văn kiện của Tư Mộ Hàn chậm lại, khẽ ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen nhánh như mực giống như có thể nhìn thấy mực nhỏ ra từ trong đó.
“Cậu nói lại một lần nữa.” Giọng nói của anh rõ ràng là lạnh như băng, ngữ khí vẫn là không nhanh không chậm, nhưng mỗi một chữ nói ra thì đều sắc bén như băng.
Thời Dũng tuy có chút do dự nhưng vẫn lặp lại câu nói kia một lần nữa với tốc độ cực kì nhanh: “Mợ chủ nói, cô ấy sẽ tự mình đưa thư mời cho anh Lưu.”
Trong phòng làm việc phút chốc yên tĩnh.
Thời Dũng không ngẩng đầu lên nhìn mặt của Tư Mộ Hàn cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt lúc này của anh có bao nhiêu khó coi.
Nhưng sau mấy giây, anh ta lại nghe thấy Tư Mộ Hàn nói một câu: “Ra ngoài đi.”
Thời Dũng lúc này mới ngẩng đầu, định xoay người rời đi.
Chỉ là, lúc anh ta lơ đãng nhìn lên thì thấy hai tay Tư Mộ Hàn đã nắm chặt thành quả đấm, trong tay còn có một văn kiện đã bị anh vò nát.
Trong