“Bác sĩ Lưu, anh xem ai đến này!” Cô lễ tân đi phía trước, cô vừa nói xong thấy Lưu Chiến Hằng ngẩng đầu lên, cô lui qua một bên, cứ như vậy Lưu Chiến Hằng cũng vừa vặn thấy được Nguyễn Tri Hạ đang đứng đằng sau cô.
Anh hơi kinh ngạc, ngừng một chút rồi mới nói: “Tri Hạ?”
“Hôm nay không bận à?” Nguyễn Tri Hạ đi tới, cầm trái cây trong tay đặt lên bàn: “Đến thăm anh, tiện thể mua một ít trái cây.”
“Em đến là được rồi, mang theo trái cây làm gì? Chỗ của anh cũng không thiếu trái cây.” Lưu Chiến Hằng mặc dù nói như vậy nhưng vẫn đưa tay nhận lấy.
“Anh đương nhiên không thiếu, nhưng em không thể đi tay không đến được.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, ngồi xuống đối diện anh.
Trước bàn làm việc của Lưu Chiến Hằng có hai cái ghế.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống thì dẫn Tư Hạ ngồi xuống ghế bên cạnh: “Tri Hạ, chào chú Lưu đi con.”
Hai tay nhỏ của Tư Hạ để bên mép bàn của bàn làm việc, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, cuối cùng rơi trên người Lưu Chiến Hằng, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú Lưu.”
Tuy cô bé và Lưu Chiến Hằng đã từng gặp qua vài lần nhưng cũng không quá quen thuộc.
Người trước mặt không quen thuộc nên cô bé hơi im lặng.
“Tri Hạ cũng đến à?”
Vóc dáng Tư Hạ nhỏ, Lưu Chíến Hằng lại đang ngồi, tầm mắt hạn chế nên anh mới không thấy Tư Hạ cũng đến.
“Dạ, Tri Hạ đến chơi.” Tư Hạ cố sức ngẩng đầu nhìn Lưu Chiến Hằng, nghiêm túc trả lời câu hỏi.
Lưu Chiến Hằng bị cô bé chọc cười, mở ngăn tủ ra lấy một cây kẹo đưa cho Tư Hạ: “Ăn kẹo không?”
Ngón tay của Tư Hạ động đậy, mắt nhìn thẳng nhưng vẫn là lưu luyến nhịn không được nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, hỏi ý kiến của cô: “Mẹ.”
Nguyễn Tri Hạ bật cười, hỏi cô bé: “Tri Hạ muốn ăn kẹo không?”
Tư Hạ gật đầu liên tục, cô bé thích nhất là ăn kẹo, nhưng mẹ nói không thể nhận đồ của người khác.
Nguyễn Tri Hạ thương yêu sờ đầu cô bé: “Cầm lấy đi, đồ của chú Lưu con có thể nhận, mấy ngày nay không ăn kẹo rồi, hôm nay có thể ăn.”
Nhận