Lưu Chiến Hằng lai lịch không rõ, cũng thông minh hơn người, nhìn thì thấy không có ý xấu với cô, nhưng Nguyễn Tri Hạ biết, mỗi việc Lưu Chiến Hằng làm, đều không có khả năng là vô duyên vô cớ.
Giống như Tư Mộ Hàn mỗi chuyện anh làm cũng không phải vô duyên vô cớ.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cau mày trầm tư trong chốc lát, nghĩ tới gì đó, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Lưu Chiến Hằng chú ý đến sắc mặt thay đổi của cô: “Sao vậy?’
“Không có gì.” Nguyễn Tri Hạ nhếch khóe miệng, cười có chút miễn cưỡng: “Tôi còn có việc đi về trước, gặp lại sau.”
“Tôi tiễn em, lái xe tới sao?” Lưu Chiến Hằng cũng đứng lên, cầm lấy áo khoác sau ghế, đi theo Nguyễn Tri Hạ ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ nói: “Không cần tiễn nữa, tôi lái xe tới.”
“Tôi tiễn bọn em ra ngoài.”
Lưu Chiến Hằng không nghe Nguyễn Tri Hạ, còn tiễn hai mẹ con cô lên xe.
Lúc quay về, cô gái ở quầy lễ tân cười trêu chọc anh: “Bác sĩ Lưu, Cô Hạ đặc biệt tới thăm anh sao.
“Đúng vậy, đặc biệt tới thăm tôi, ngồi không tới mười phút đã đi rồi.” Lưu Chiến Hằng tiếp nhân lười nói của cô ấy, cũng không tức giận.
Anh trở về phòng làm việc, nụ cười trên mặt mới nhạt dần.
Ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc, Lưu Chiến Hằng cong môi cười lạnh một tiếng.
Ánh mắt anh dừng trên thư mời, bình tĩnh nhìn mấy giây, ngay sau đó dời tầm mắt đi.
Tư Mộ Hàn thế này là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn a.
Anh ta không chỉ đang thăm dò Nguyễn Tri Hạ, cũng đang thăm dò anh.
Nếu người ta đã tìm đến cửa rồi, anh đương nhiên cũng phải nghênh chiến.
……….
Nguyễn Tri Hạ trên đường trở về, tốc độ lái xe hơi nhanh.
Tư Hạ ngồi ghế sau, ăn kẹo xong đã ngủ rồi.
Lúc xe tới