Nguyễn Tri Hạ đi tiệm áo cưới với Thời Dũng.
Lời nói của Thời Dũng cũng có chút ảnh hưởng với cô.
Chuyện Tư Mộ Hàn muốn làm, anh sẽ không từ thủ đoạn mà làm cho bằng được.
Người đàn ông này, nói dễ nghe một chút là thông minh, khó nghe chính là quỷ kế đa đoan.
Một chút thông minh của Nguyễn Tri Hạ, ở trước mặt anh hoàn toàn không đủ nhìn.
Nhưng cô lại không thể làm gì anh, rõ ràng chỉ có thể giống Thời Dũng nói vậy, gả cho anh, sau đó mài dũa anh thật tốt.
Nguyễn Tri Hạ ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn tòa nhà không ngừng vụt qua ngoài cửa sổ, ánh mắt chợt nhìn thấy một công ty đầu tư mạo hiểm.
Đột nhiên, cô nhanh trí nghĩ tới một chuyện.
Nguyễn Tri Hạ bất thình lình lên tiếng nói: “Dừng xe.”
Thời Dũng quay đầu lại nhìn Nguyễn Tri Hạ: “Mợ chủ?”
Nguyễn Tri Hạ nở một nụ cười: “Đi Tư thị, tôi muốn đi tìm Tư Mộ Hàn.”
Thời Dũng cũng không hỏi cô tìm Tư Mộ Hàn làm gì, chỉ lái xe đến Tư thị.
Trước kia cô và Tư Hạ cũng từng đến Tư thị tìm Tư Mộ Hàn, nhưng đều trực tiếp đi lên văn phòng của Tư Mộ Hàn từ thang máy chuyên dụng trong bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Lúc ô tô chạy đến trước cửa Tư thị, Nguyễn Tri Hạ nói: “Dừng xe trước cửa, tôi muốn đi vào từ cửa lớn của Tư thị.”
Thời Dũng ngạc nhiên liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ từ kính chiếu hậu, nhưng cũng không nói thêm gì, dừng xe trước cửa lớn.
Nguyễn Tri Hạ không đợi vệ sĩ đi tới mở cửa xe