Từ phản ứng của cô có thể thấy được, Tư Mộ Hàn cầu hôn với cô, hoàn toàn không tính là tin sốt dẻo cả.
Thẩm Lệ quay đầu, kéo hai cánh tay trái, tay phải của cô nhìn nhìn.
Sau đó, cô nắm ngón tay Nguyễn Tri Hạ hỏi cô: “Đồ đâu?”
“Thứ gì?”
“Đương nhiên là chiếc nhẫn đấy!”
Thẩm Lệ nháy mắt, không dám tin hỏi: “Không phải nói là cầu hôn sao?
Chiếc nhẫn cũng không có thì cầu cái gì mà hôn chứ hả?
Tư thị lớn như vậy, ông chủ lớn ngay cả chiếc nhẫn cái cầu hôn cũng không mua, cậu gả cái gì mà gả chứ, không gả!”
Nguyễn Tri Hạ cũng không để ý lắm chuyện chiếc nhẫn.
.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Cô mấp máy môi, nói ra chuyện thứ hai.
“Tớ trước đó đi tìm Tư Mộ Hàn, mới từ chỗ anh tới.” Thẩm Lệ mắt trợn nhìn cô: “Anh ta đến chiếc nhẫn cầu hôn cũng không có mua cho cậu, cậu cũng đồng ý lời cầu hôn của anh ta? Bây giờ, còn phải mò đến cửa tìm anh ta”.
“Không phải, tớ dự định cùng anh ấy bàn điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Sự hưng phấn trong lời nói Thẩm Lệ sớm không còn nữa.
Cô cũng không ôm hy vọng gì khi nghe Nguyễn Tri Hạ nói ‘bàn điều kiện’.
“Liên quan tới Tư thị, chỉ có điều tớ còn chưa nói, chính anh ấy ngược lại đã chủ động nói.”
Thẩm Lệ hừ một tiếng nói: “Tính ra cậu có chút đầu óc đấy, cậu muốn cổ phần Tư thị hả? Anh ấy nói sao?”
“Không phải, tớ … …” Thẩm Lệ bởi vì chuyện chiếc nhẫn trước đó, đã cảm thấy thái độ Tư Mộ Hàn không hợp mắt, cũng không đợi Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng cắt lời cô: “Cổ phần anh ta cũng không cho? Nghỉ khỏe, khỏi cưới xin gì luôn đê!”
Thẩm Lệ nóng tính, lúc này đã bắt đầu mắng Tư Mộ Hàn.
Nguyễn Tri Hạ có chút dở khóc dở cười: “Cậu nghe tớ nói xong đã!”
“Được được được, cậu nói nốt đi.” Thẩm Lệ đương nhiên không có hứng thú với những gì cô sắp nói, lắc ly trong