Diễn viên thì phải dựa vào thực lực, cho nên cứ từ từ mà nổi.
Truyền thông Thịnh Hải do Cố Tri Dân nắm giữ, đương nhiên sẽ nâng Thẩm Lệ lên, nhưng Thẩm Lệ không nhận kịch bản lưu lượng, chỉ nhận kịch bản mà mình thích.
Thẩm Lệ giả bộ tức giận vén tay áo: “Nguyễn Tri Hạ, cậu muốn đánh nhau đúng không?”
Cuối cùng, cô ấy còn nói: “Cậu và Cố Tri Dân lại không giống nhau, cậu mà giàu thì tớ cũng giàu, tớ ăn của cậu, mặc của cậu, dùng của cậu, tớ sẽ chẳng thấy có gánh nặng tâm lý nào cả.”
“Tớ có thể giúp cậu nói với Tư Mộ Hàn một tiếng, như vậy thì cậu không cần lo lắng bản thân thiếu nợ Cố Tri Dân.”
“Nói đùa, kịch bản chọn diễn xuất, đủ tiền sống thôi mình cũng rất thỏa mãn.”
Thẩm Lệ kéo chuyện chính về: “Ông chủ nói thế thật à? Anh ấy thật sự muốn đem Tư thị cho cậu?”
“Ừ.”
“Vậy cậu dám nhận không?”
Nguyễn Tri Hạ cứng một chút, vô cùng thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không dám.”
“Ha ha ha ha ha ha...” Thẩm Lệ cười đến gập cả người: “Sợ thật! Cho cậu cậu cũng không dám nhận ha ha ha ha!”
“Tớ không biết kinh doanh, Tư thị mà rơi vào tay tớ, không tới ba năm nữa là sụp luôn.”
“Ba năm? Cậu coi trọng bản thân quá đấy.”
Nguyễn Tri Hạ: “...”
Thẩm Lệ cười xong, vỗ vai cô: “Nhưng mà ông chủ cũng hào phóng đấy, đến cả công ty cũng cho cậu được, nhưng tớ vẫn cảm thấy khó tin...”
“Anh ấy nghiêm túc, còn bảo tớ mai tới Tư thị nữa chứ.” Nguyễn Tri Hạ mệt mỏi đi đến dựa người vào ghế: “Sao tớ dám đi chứ, mai anh ấy muốn tớ đi, nhất định là để tớ ký