Tư Mộ Hàn nhướn mày, trầm giọng nói: “Thời gian của Phó Đình Tây quý giá, em nấn ná thêm một phút đồng hồ, anh phải đưa anh ta nhiều thêm tiền một phút, chúng ta còn phải nuôi Tri Hạ, tiết kiệm chút đi.”
Giọng điệu anh trông rất thành thật, cứ như thật tình so đo chút tiền ấy.
Nguyễn Tri Hạ biết, anh đang đùa cô.
Lúc này rồi anh còn có tâm trạng trêu cô.
“Tư Mộ Hàn, chữ này em sẽ không ký, Công ty nhà họ Tư là gia nghiệp của nhà họ Tư, sao anh cứ làm như trò đùa, nói cho là cho em thế?”
Tư Mộ Hàn dường như cảm thấy biểu cảm của cô rất thú vị, cười nhạt nói: “Đây không phải trò đùa, là sính lễ anh đưa cho em.”
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt, một lúc lâu mới nói được.
Cô hắng giọng, hỏi anh: “Anh không sợ sau này em thay lòng đổi dạ à? Mang tiền bạc đi, cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay?”
“Ồ? Anh nhớ rõ trước kia em từng nói một câu.” Tư Mộ Hàn hơi dừng lại, sau đó mới thong thả nói: “Cả thành phố Hà Dương không có người đàn ông nào so đo tiền đồ được với Tư Mộ Hàn?”
Nguyễn Tri Hạ đã sắp quên chính cô từng nói những lời ấy.
Thời gian trôi qua, lúc cô nói những lời ấy là nói trước mặt cánh truyền thông.
Không ngờ chuyện lâu thế rồi mà anh còn nhớ rõ.
Tư Mộ Hàn lên tiếng, kéo cô ra từ trong trí nhớ: “Giờ anh hỏi em, em bây giờ cảm thấy cả thành phố Hà Dương có người đàn ông nào cũng có tiền đồ như anh chưa?
Đáp án của cô cũng giống như năm đó.
“Không có.”
“Khụ!”
Phó Đình Tây bị coi như bối cảnh ho một tiếng, ý muốn cho hai người kia chú ý, chứng