Anh nói xong, ngay lúc Tư Mộ Hàn chuẩn bị phát hỏa, nói một tiếng: “Tạm biệt”, sau đó cầm theo túi công văn vội vàng rời đi.
Nguyễn Tri Hạ nhìn cửa căn phòng đóng lại, rồi quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh không khách sáo với họ chút nào được à?”
“Anh không khách sáo với họ, họ vẫn bám dính vào, anh mà còn khách sáo với họ, không phải đuôi họ vểnh lên trời hết à?” Giọng Tư Mộ Hàn còn rất chân thành.
Nguyễn Tri Hạ không còn lời nào để nói.
Hai người đi ăn cơm.
Hai người cùng đi xuống thang máy, lúc Mac Mộ Hàn nắm tay Nguyễn Tri Hạ bước ra ngoài thang máy, mấy cô đứng trước sân khấu nhìn chòng chọc.
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày.
Mấy người quầy lễ tân thu lại ánh nhìn, cung kính chào hỏi: “Tổng Giám đốc.”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn lướt theo thứ tự, sau đó mới lạnh giọng nói câu: “Còn gì nữa?”
Mấy người nhìn nhau, qua mấy giấy mới hiểu ra ý Tư Mộ Hàn.
Các cô cùng cúi đầu về phía Nguyễn Tri Hạ: “Cô Hạ.”
“Ha!” Tư Mộ Hàn nghe thế, cười lạnh một tiếng.
Anh hù như vậy, dọa mấy cô trước quầy lễ tân sợ chết khiếp.
Nguyễn Tri Hạ kéo tay anh, ý bảo anh bỏ đi.
Vốn cũng không phải chuyện lớn gì, sao còn phải so đo cái xưng hô.
Trong đó có một cô gái rất sắc sảo, lập tức gọi: “Chào mợ chủ!”
Mấy cô gái khác thấy sắc mặt Tư Mộ Hàn tốt hơn chút, vội vàng theo sau gọi một câu: “Chào mợ chủ”.
Sắc mặt Tư Mộ Hàn tươi hắn, nắm tay Nguyễn Tri Hạ đi mất.
Ra ngoài Công ty nhà họ Tư, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua tay Tư Mộ Hàn nắm tay cô, hơi thất thần.
Hình như đây là lần đầu tiên cô với Tư Mộ Hàn công khai xuất hiện ở Công ty nhà họ Tư.
Lên xe, Nguyễn Tri Hạ hỏi anh: “Chuyện tin tức, sau này giải quyết thế nào?”
“Cứ giải quyết như thế đi.” Tư Mộ Hàn đeo dây an toàn, rồi cúi ngươi giúp Nguyễn Tri Hạ đeo.
Nguyễn Tri Hạ biết