Tư Mộ Hàn dẫn theo rất nhiều người đến, sau lưng anh còn có Thời Dũng và một đám vệ sĩ, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không phải là hạng vừa.
Vốn dĩ có hai tên ở đây canh chừng Nguyễn Tri Hạ, giờ một tên đang bị Tư Mộ Hàn chĩa súng vào đầu, một tên khác thấy tình hình như vậy, làm ra vẻ cứng cỏi, nói: “Anh là ai, anh đang xâm nhập bất hợp pháp, còn cầm… cầm súng…”
Tư Mộ Hàn chỉ quay đầu lại liếc anh ta, khóe môi cong lên, sau đó nhấc chân lên đạp văng người kia ra ngoài.
Sau đó, anh mới đi tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ.
Anh nhìn Nguyễn Tri Hạ đăm đăm vài giây, bàn tay đưa ra đến nửa đường lại dừng lại, sau đó rụt trở về.
Lúc này, anh mới chậm rãi mở miệng, giọng nói hơi khàn: “Em có thể tự đứng lên không?”
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vịn vào ghế, cố gắng đứng dậy.
Cô còn chưa đứng vững thì người đàn ông trước mặt đã ôm cô vào lòng.
Từ lúc bị Nguyễn Hương Thảo bắt đi cho tới bây giờ đã gần hai mươi bốn tiếng, cô không tắm rửa cũng chưa thay đồ, lúc này cả người vô cùng chật vật.
Nguyễn Tri Hạ yên lặng để mặc Tư Mộ Hàn ôm cô một lúc, sau đó cô mới đẩy anh ra, giọng điệu vô cùng thoải mái nói: “Anh buông em ra trước đi, từ hôm qua tới giờ em còn chưa rửa mặt nữa đấy.”
Tư Mộ Hàn không buông cô ra, ôm cô im lặng hồi lâu mới nói: “Lúc trước em xấu như ma anh cũng đâu có chê em.”
“…” Nguyễn Tri Hạ mím môi, tức giận đấm anh mấy cái, nói: “Anh mới xấu như ma ý!”
Tư Mộ Hàn làm như không nghe cô nói, ôm chặt cô không buông.
Mãi đến tận khi Thời Dũng đi tới: “Cậu chủ, mợ chủ.”
Nguyễn Tri Hạ vội vàng đưa tay vỗ Tư Mộ Hàn, ý bảo anh mau buông ra.
Lúc này Tư Mộ Hàn mới hơi buông cô ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô, cúi xuống cẩn thận quan sát cô.
Anh vừa bước vào đã nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ dựa vào ghế ngồi trên đất, trái tim anh run lên.
Tư Mộ Hàn cũng giống Nguyễn Tri Hạ, vô cùng hiểu rõ chuyện Nguyễn Hương Thảo hận cô cỡ nào, vì thế lúc biết Nguyễn Hương Thảo bắt Nguyễn Tri