Thời Dũng lại nghĩ đến những lời Tư Mộ Hàn nói với anh ta trước lúc xuất phát, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Nguyễn Tri Hạ có thể cảm nhận được, Thời Dũng xử lý vết thương cho cô rất thành thạo, có thể thấy trước kia cũng thườngxử lý vết thương giúp người khác.
Bỗng nhiên cô nhớ tới lúc mới gả cho Tư Mộ Hàn, cô có thuê nhà ở một khu dân nghèo, hôm đó đúng lúc gặp Tư Mộ Hàn bị trúng đạn.
Lần đó, chính Tư Mộ Hàn đã uy hiếp cô lấy đạn ra cho anh, không có thuốc tê mà anh vẫn ép cô gắp đạn ra.
Chuyện này xảy ra rất lâu rồi, lúc này nhớ lại, cô cảm giác như đã qua một đời, nhưng đúng là thực sự từng xảy ra.
Nguyễn Tri Hạ hỏi Thời Dũng: “Trước đây Tư Mộ Hàn có hay bị thương không?”
Cô từng nhìn qua cơ thể của Tư Mộ Hàn nhưng chưa nhìn kỹ, trên người anh có dấu vết bị thương nhưng không nhiều.
“Cũng không phải thường xuyên, thỉnh thoảng cũng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Thời Dũng chỉ nói qua loa, rõ ràng không muốn nói nhiều.
Lúc này, Thời Dũng đã xử lý xong vết thương cho Nguyễn Tri Hạ, bôi thuốc và băng lại.
Nguyễn Tri Hạ mở mắt ra, nói: “Tôi cũng từng thấy lúc Tư Mộ Hàn bị trúng đạn, đó là thời điểm tôi mới gả cho anh ấy.
Trong phòng trọ ở khu dân nghèo, chắc hẳn anh cũng biết chuyện này.”
Bàn tay đang thu hòm thuốc về của Thời Dũng hơi ngập ngừng, sau đó anh ta khẽ gật đầu: “Tôi biết.”
“Hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Nguyễn Tri Hạ không rõ nguyên nhân lần đó vì sao anh bị thương, sau này cô cũng không hỏi lại.
Bây giờ nghĩ lại, kẻ có thể làm cho Tư Mộ Hàn bị thương, không thể là người thường, khiến anh trúng đạn càng không phải là người bình thường.
“Tôi cũng không rõ lắm, chuyện lần đó, cậu chủ không giao cho tôi xử lý mà đích thân đi làm.” Thời Dũng thu dọn dụng cụ y tế vào hòm thuốc, chậm rãi nói.
Nguyễn Tri Hạ cau mày: “Không phải do người nhà họ Tư làm à?”
Năm đó Tư Mộ Hàn một lòng muốn điều tra vụ án bắt cóc mẹ ruột của anh năm xưa, trừ người nhà họ Tư ra, anh còn có thể đắc tội với ai nữa