“Im miệng.” Mặc dù Tư Mộ Hàn đang nói với anh ta, thế nhưng ánh mắt của anh lại nhìn chằm chằm về phía trước, cũng không biết đang nhìn gì, đang suy nghĩ gì.
Thời Dũng liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ đang ngủ yên trong ngực cậu chủ, miệng mấp máy nhưng không nói gì.
Lúc Nguyễn Tri Hạ tỉnh lại, cô thấy mình đã nằm trên giường rồi.
Dưới người là tấm ga giường mềm mại, trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như chỉ có một mình cô.
Lúc này, ở bên giường vang lên giọng nói của Tư Mộ Hàn: “Em dậy rồi?”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu, nhìn thấy Tư Mộ Hàn đang ngồi bên giường.
Hóa ra anh đang ở trong phòng, chỉ là không lên tiếng thôi.
“Mấy giờ rồi?” Nguyễn Tri Hạ chống hai tay trên giường, ngồi dậy.
Tư Mộ Hàn tiến tới đỡ cô dậy, giọng điệu bình ổn không nghe ra chút gợn sóng nào: “Tám giờ.”
Anh nói xong lại hỏi Nguyễn Tri Hạ: “Đói bụng chưa? Xuống lầu ăn cơm đi.”
Tư Mộ Hàn cầm một chiếc túi từ phía sau đưa tới trước mặt cô, Nguyễn Tri Hạ chỉ liếc mắt đã biết, bên trong là quần áo anh chuẩn bị cho cô.
Tư Mộ Hàn thấy Nguyễn Tri Hạ không nói gì, vươn tay xoa đầu cô: “Em có thể tự mặc được không? Hay muốn anh giúp em.”
Giọng điệu của anh rất nghiêm túc, giống như cô là một người tàn tật tay chân không thuận tiện vậy.
Nguyễn Tri Hạ dở khóc dở cười đẩy anh ra: “Em tự mặc được, anh ra ngoài đi.”
“Anh ở bên ngoài đợi em.”
Tư Mộ Hàn nói xong, không yên lòng nhìn cô thêm một lần, sau đó mới xoay người rời đi.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Nguyễn Tri Hạ mới lấy quần áo trong túi ra.
Quần áo ở bên trong đều mới tinh, còn có một mùi thơm thoang thoảng, rõ rang làđã được sấy khô sau khi giặt.
Sự săn sóc của người đàn ông Tư Mộ Hàn luôn vượt xa sự tưởng tượng của người khác.
Nguyễn Tri Hạ thay quần áo xong đi ra ngoài, nhìn thấy Tư Mộ