Mặc dù anh không nói nhưng cũng đủ sức uy hiếp.
Sắc mặt Nguyễn Hương Thảo trắng bệch, đáy mắt không che giấu được sự thù hận, vừa run rẩy nói: “Tư Mộ Hàn… Anh cho rằng, tôi vẫn là Nguyễn Hương Thảo của ba năm trước sao? Anh và Nguyễn Tri Hạ trốn không thoát đâu.”
Cho dù Nguyễn Hương Thảo rất sợ Tư Mộ Hàn, nhưng vẫn cứng cỏi nói lời hăm dọa.
Nếu như cô ta không phải là Nguyễn Hương Thảo, nói không chừng Tư Mộ Hàn có thể nhìn cô ta với con mắt khác.
“Hừ.” Tư Mộ Hàn cười khẩy, liếc mắt với thuộc hạ đứng bên cạnh, người đó tự giác đi tới trói Nguyễn Hương Thảo lại, động tác nhanh nhẹn dùng băng keo dán miệng cô ta lại.
“Ô… này… anh… ô ô ô…” Nguyễn Hương Thảo còn muốn giãy giụa nói gì đó, thế nhưng Tư Mộ Hàn không cho cô ta cơ hội.
Anh trực tiếp xoay người, ngồi lên chiếc xe có Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Hương Thảo cũng được thuộc hạ của anh dẫn lên một chiếc xe khác.
Tư Mộ Hàn vừa lên xe, Nguyễn Tri Hạ vội hỏi: “Anh định xử lý Nguyễn Hương Thảo như thế nào?”
Lúc nãy Tư Mộ Hàn nói chuyện với Nguyễn Hương Thảo ở bên ngoài xe, anh đã quay lưng về phía Nguyễn Tri Hạ, cho nên cô không nhìn thấy mặt của hai người, đương nhiên cũng không thể nghe thấy bọn họ nói gì.
Ánh mắt của Tư Mộ Hàn dừng trên phần trán dán băng gạc của cô mấy giây, sau đó lạnh nhạt nói năm chữ: “Cho cô ta toại nguyện.”
Anh lấy điện thoại ra gọi về nước: “Tôi muốn nhìn thấy Tư Hạ.”
Không biết đầu bên kia nói điều gì, Tư Mộ Hàn cúp điện thoại, mở video ra.
Ngay khi video được kết nối, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Tư Hạ đang nằm ngủ trên giường qua màn hình.
Nguyễn Tri Hạ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi lâu, sau khi xác định đúng là Tư Hạ, trái tim đang dâng lên của cô mới hạ xuống.
Thần kinh đang kéo căng của cô được thả lỏng, cả người không còn sức lực.
Cô dựa vào lồng ngực Tư Mộ Hàn, trong