Tư Mộ Hàn cởi áo sơ mi ra, đi tới, cúi người hôn Nguyễn Tri Hạ.
Nụ hôn này đến rất đột ngột, Nguyễn Tri Hạ chỉ ngẩn người trong chốc lát, sau đó ôm cổ đáp lại anh.
Tư Mộ Hàn hôn đến động tình, bàn tay tiến vào trong chăn.
Ngón tay thô ráp mang theo cảm giác mát mẻ lướt qua làn da ấm áp của cô, làm cho Nguyễn Tri Hạ phải rùng mình.
Cô bỗng nhiên mở mắt ra, đè tay Tư Mộ Hàn lại, khẽ thở hổn hển hỏi anh: “Anh mới đi đâu vậy?”
“Làm chính sự.” Rõ ràng Tư Mộ Hàn có chút mất kiên nhẫn, nói xong muốn thoát khỏi tay cô, tiếp tục hôn.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ giống như muốn đấu với anh, dùng sức đè tay anh lại hỏi: “Chính sự gì?”
“Nguyễn Tri Hạ.”
Tư Mộ Hàn nhấn mạnh tên của cô, rất rõ ràng, anh không hài lòng với việc truy hỏi đến cùng của cô lúc này.
Nguyễn Tri Hạ đè tay anh, không cho anh nhúc nhích, anh cũng không muốn để ý đến bàn tay đó, trực tiếp cúi đầu hôn lên môi cô, nói mờ ám: “Bây giờ cũng làm chính sự.”
Nguyễn Tri Hạ lập tức buông anh ra, đẩy anh qua một bên, kéo chăn trùm lên đầu mình, ngăn anh ở bên ngoài.
Vốn dĩ Tư Mộ Hàn đã nổi lên hứng thú, nhưng Nguyễn Tri Hạ không muốn, anh cũng không miễn cưỡng.
Anh cởi quần áo, nằm trên giường, cách một tấm chăn ôm Nguyễn Tri Hạ vào lòng.
Mặc dù trong phòng mở máy sưởi nhưng vẫn lạnh.
Đương nhiên Nguyễn Tri Hạ không nỡ để anh lạnh, vẫn kéo chăn đắp lên người anh.
Tư Mộ Hàn cũng không khách khí, vươn tay kéo Nguyễn Tri Hạ vào trong lòng.
Căn phòng rơi vào bầu không khí yên tĩnh, Nguyễn Tri Hạ hơi khó ngủ.
Cô muốn trở người, nhưng phát hiện Tư Mộ Hàn đang ôm eo cô, cô không thể nhúc nhích được.
“Em không ngủ được sao?” Giọng nói trầm thấp của Tư Mộ Hàn vang lên bên tai cô.
Nguyễn Tri Hạ không nói gì, chỉ đặt tay lên mu bàn tay của Tư Mộ