Sau khi Nguyễn Tri Hạ đồng ý cùng Tư Mộ Hàn ở lại nước M chơi một thời gian, Tư Mộ Hàn cho cô hai ngày để nghỉ ngơi, sau đó, dẫn cô đi du lịch khắp nơi.
Trong khoảng thời gian này, cô và Tư Mộ Hàn đều ra ngoài từ sáng sớm, đến tối mới trở về.
Bọn họ ra ngoài chơi, không dẫn theo vệ sĩ, kể cả Thời Dũng.
Còn Thời Dũng có vẻ cũng rất bận rộn, bình thường lúc bọn họ ăn tối ở bên ngoài rồi trở về, Thời Dũng vẫn chưa về nhà.
Sau một thời gian dài, Nguyễn Tri Hạ hơi nghi ngờ.
Ngày hôm đó, lúc cô và Tư Mộ Hàn cùng nhau ăn bữa sáng, cô giống như vô tình hỏi: “Thời Dũng đang bận chuyện gì vậy? Suốt ngày đi sớm về trễ, nếu không phải em tin vào nhân phẩm anh ta, em sẽ nghi ngờ anh ta đang nuôi phụ nữ ở bên ngoài.”
Nửa câu sau chỉ đơn giản là nói đùa mà thôi, nhưng không ngờ đúng lúc Thời Dũng từ bên ngoài đi vào, nghe thấy câu nói của cô.
Thời Dũng hơi lúng túng nói: “Vợ tôi bảo tôi giúp cô ấy mua mỹ phẩm, tôi không hiểu lắm về mỹ phẩm của phụ nữ, cho nên mấy ngày nay chạy đến các cửa hàng bán mỹ phẩm để mua giúp cô ấy…”
Lời giải thích này rất đáng tin.
Lúc trước, khi Thẩm Lệ ra nước ngoài tham gia hoạt động, có mấy lần mua giúp cho vợ Thời Dũng một số sản phẩm chăm sóc da.
Thời Dũng là một người cứng nhắc nghiêm khắc như vậy, lại chạy đôn đáo khắp các cửa hàng để mua mỹ phẩm cho vợ mình, cảnh tượng này thật khó mà tưởng tượng được.
“Anh có thể bảo tôi chọn giúp vợ anh mà, mấy ngày nay tôi rảnh, cũng chỉ ra ngoài chơi với Tư Mộ Hàn thôi.” Nguyễn Tri Hạ nói rất chân thành, nhưng Thời Dũng dám bảo cô giúp anh ta chọn sao?
Thời Dũng lắc đầu từ chối: “Tự tôi giúp cô ấy mua, như vậy sẽ càng có thành ý hơn.”
Mấy ngày sau, Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn vẫn đi sớm về trễ như trước.
Mắt thấy đã trôi qua một tuần rồi, nhưng Tư Mộ Hàn vẫn chưa có ý định về nước, Nguyễn Tri Hạ tìm một cơ hội thăm dò anh: “Có phải chúng ta nên về nước rồi không?”
Tư Mộ Hàn tỏ ra không quan tâm đến điều này: “Ở đây chơi thêm mấy ngày nữa.”
Mấy ngày nay, cô và Tư Mộ Hàn cùng ra ngoài chơi, cũng chỉ đi dạo phố, leo núi, mua sắm mà thôi.
Cô không cảm thấy có gì vui, cũng không cảm thấy Tư Mộ Hàn vui đến quên cả trời đất.
Thậm chí cô còn có cảm giác mơ hồ,