Nguyễn Tri Hạ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng không nhìn thấy Tư Mộ Hàn.
Nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài quán cà phê, đã nhìn thấy Tư Mộ Hàn dẫn người đi vào trong quán.
Nguyễn Tri Hạ hơi biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Lưu Chiến Thiên một lát, rồi cầm túi đi ra cửa sau quán cà phê.
Bây giờ cô không thể bị Tư Mộ Hàn tìm được, dù Lưu Chiến Thiên xuất hiện ở đây rất khả nghi, nhưng cô cũng không thể hoàn toàn chắc chắn Lưu Chiến Thiên chính là đồng bọn của kẻ bắt cóc Tư Hạ.
Nguyễn Tri Hạ bước nhanh tới cửa sau quán cà phê, vừa bước được một bước, đã cảm thấy có người bắt lấy cánh tay mình.
“Đi bên này.” Là âm thanh của Lưu Chiến Thiên.
Nguyễn Tri Hạ quay đầu nhìn phía Lưu Chiến Thiên: “Anh đi theo tôi làm cái gì? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lưu Chiến Thiên chỉ mỉm cười thần bí với cô, lực cầm cánh tay cô tăng lên.
Dù Nguyễn Tri Hạ thật sự có tài, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, chắc chắn sức lực không thể bằng người đàn ông cao lớn Lưu Chiến Thiên, chỉ có thể bị động đi theo bước chân anh ta.
Hai người đi thang máy đến bãi đậu xe dưới đất, vừa ra khỏi thang máy, đã có người chờ ở đó.
Họ cung kính khom lưng nói: “Ngài Lưu.”
Nguyễn Tri Hạ chợt dừng bước lại, rốt cuộc kịp phản ứng: “Là anh?”
Nguyễn Tri Hạ hỏi hai chữ không đầu không đuôi, nhưng Lưu Chiến Thiên lại hết sức hiểu ý trong lời nói của cô.
Lưu Chiến Thiên nhếch môi, mỉm mười chắc thắng: “Bây giờ mới đoán được, cũng không muộn, nếu như cô không muốn cứu con gái mình, cũng có thể đi thang máy lên, Tư Mộ Hàn ở ngay phía trên.”
Giọng điệu anh ta nghe rất bình thường, nghe rất giống giọng điệu nói chuyện của Lưu Chiến Hằng với cô trước kia.
Dù vừa nãy Nguyễn Tri Hạ cũng có đoán qua Lưu Chiến Thiên có thể là đồng bọn của kẻ bắt cóc Tư Hạ, nhưng bây giờ Lưu Chiến Thiên tự mình thừa nhận, cô lại hơi không dám tin.
Cô hơi rúng động, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: “Đi thôi.”
Cô vừa nói xong, đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân nườm nượp đi tới.
Ngay sau đó, lập tức có người bao vây họ lại.
Nguyễn Tri Hạ