“Đúng vậy, anh ta không nói cho cô sao?” Nghe vậy, Lưu Chiến Thiên ra vẻ kinh ngạc nói.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ hơi thay đổi, quay đầu nhìn Tư Mộ Hàn: “Lời anh ta nói là có ý gì? Rốt cuộc anh còn có bao nhiêu chuyện giấu em?”
Tư Mộ Hàn trầm mặc, đôi mắt đen như mực bình tĩnh nhìn không có một chút cảm xúc nào.
Nhưng lúc này Nguyễn Tri Hạ rất ghét dáng vẻ đó của anh.
Nguyễn Tri Hạ lớn tiếng nói: “Tư Mộ Hàn, anh nói đi!”
Thời Dũng đứng bên cạnh Tư Mộ Hàn, sau khi nghe thấy lời Lưu Chiến Thiên, vẻ mặt cũng hơi kinh ngạc.
Rõ ràng, Tư Mộ Hàn không chỉ không nói chuyện này cho Nguyễn Tri Hạ, mà cũng không nói cho Thời Dũng.
Cảnh Thư mẹ của Tư Mộ Hàn, là nút thắt không giải được trong lòng Tư Mộ Hàn.
Trước đó, Nguyễn Tri Hạ luôn rất tự tin, cô cho là mình hiểu rõ Tư Mộ Hàn, cảm thấy mình có vị trí rất quan trọng trong lòng Tư Mộ Hàn.
Nhưng nếu như bây giờ là so sánh cô với mẹ của Tư Mộ Hàn, đây là một câu hỏi không có lời giải.
Cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, dụng ý của Tư Mộ Hàn khi mấy ngày nay nhốt cô tại trong biệt thự.
Rốt cuộc là anh sợ cô chủ động đi tìm kẻ bắt cóc Tư Hạ, hay là vì chưa nghĩ kỹ muốn dùng cô đổi lấy mẹ anh hay không, sợ cô rời đi, nên mới giam cô lại chứ.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ chợt dâng lên đủ loại phỏng đoán và cảm xúc.
Nhưng cuối cùng lại bình tĩnh lại.
Mẹ của Tư Mộ Hàn, không phải đã tự sát trong vụ án bắt cóc năm đó sao?
Tư Mộ Hàn cũng không để ý Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt không đổi giơ tay ra hiệu đàn em của anh có thể ra tay.
Anh không có ý định phí lời với Lưu Chiến Thiên, cũng không thể để Lưu Chiến Thiên mang Nguyễn Tri Hạ đi.
Người Lưu Chiến Thiên mang tới không nhiều bằng Tư Mộ Hàn nên tất nhiên cuối cùng không phải đối thủ của Tư Mộ Hàn.
Nhưng khiến Nguyễn Tri Hạ nghi ngờ là, vào thời khắc cuối cùng, rõ ràng Lưu Chiến Thiên có cơ hội có thể ép cô rời đi, nhưng Lưu Chiến Thiên không làm, ngược lại ánh mắt còn trấn an cô.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy Lưu Chiến Thiên vô cùng kỳ lạ.
Khi