Nghe thấy động tĩnh, Thời Dũng xuất hiện đầu tiên.
Nhìn thấy Lưu Chiến Thiên cưỡng ép Nguyễn Tri Hạ, đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức có chút không hiểu.
Tư Mộ Hàn lẽo đẽo từ trên tầng đi xuống, trên người vẫn là quần áo mặc ban ngày, tóc tai vẫn thẳng thớm.
Nguyễn Tri Hạ biết, Tư Mộ Hàn cũng giống cô chưa ngủ được.
Sau khi đi xuống, anh đi thẳng tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ và Lưu Chiến Thiên, vệ sĩ lui ra hai bên nhường cho anh một con đường.
Ánh đèn nhấp nháy chiếu vào gương mặt Tư Mộ Hàn, khiến sắc mặt vốn lạnh lẽo của anh càng thêm ảm đạm.
Nguyễn Tri Hạ hơi liếc nhìn anh, nhìn thấy trong mắt mắt anh vẻ thấu hiểu, cô nhanh chóng rủ mắt xuống, không để anh phát giác được cảm xúc nơi đáy mắt mình.
Tư Mộ Hàn chắc đã đoán được, việc Lưu Chiến Thiên cưỡng ép cô hoàn toàn là chủ ý của cô.
Lưu Chiến Thiên nắm chặt dao găm dí vào cổ Nguyễn Tri Hạ, âm thanh vững vàng nói: “Tư Mộ Hàn, nếu như anh muốn cô ấy còn sống, bây giờ hãy thả tôi đi.”
Gần như lập tức, Nguyễn Tri Hạ cảm thấy trên người Tư Mộ Hàn phát ra áp suất thấp và cảm giác áp bách.
Hình như anh đã bị Lưu Chiến Thiên chọc giận.
Tư Mộ Hàn vẻ mặt giễu cợt nhìn Lưu Chiến Thiên, giọng điệu mỉa mai: “Đây là chút bản lĩnh của cậu à?”
Lưu Chiến Thiên không tức giận, mà còn rất nghiêm túc giải thích: “Đúng là tôi không có bản lĩnh gì, nhưng có tác dụng với anh là được.”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn lại lạnh thêm mấy phần, tay xuôi ở bên người cũng không khỏi nắm chặt lại, ánh mắt anh dừng trên người Nguyễn Tri Hạ.
Từ khi anh xuống tới đến bây giờ, Nguyễn Tri Hạ đều không dám đối mặt với anh, tất nhiên anh biết đây là có chuyện gì.
“Nguyễn Tri Hạ.” Tư Mộ Hàn gọi tên cô.
Nguyễn Tri Hạ cắn cắn môi, kiên trì ngẩng đầu lên nhìn Tư Mộ Hàn.
Cô ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thẳng vào đôi mắt sâu của Tư Mộ Hàn.
Hai người nhìn nhau mấy giây, cảm xúc phức tạp trong mắt Tư Mộ Hàn dần dần biến mất không thấy gì nữa, cuối cùng chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và hờ hững.
“Không sợ sao? Từ khi anh đứng