“Bà cụ nhỏ là gì vậy ạ?”
“Chính là một bà cụ.”
“Bà cụ là gì vậy ạ?”
Nguyễn Tri Hạ: “…”
*
Buổi tối.
Trong phòng ăn rất yên tĩnh, chỉ có Tư Hạ là thỉnh thoảng lên tiếng: “Mẹ, con muốn ăn cái này, cái kia nữa, mì sợi…”
Nguyễn Tri Hạ lặng lẽ gắp đồ ăn cho con bé, còn Lưu Chiến Thiên và Ly thì rất yên tĩnh.
Qua một ngày, Nguyễn Tri Hạ phát hiện, Ly là người rất được Lưu Chiến Thiên coi trọng.
Cũng giống như Thời Dũng, là một trong những cánh tay đắc lực của Tư Mộ Hàn.
Đột nhiên, Lưu Chiến Thiên ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ dò hỏi: “Cô không hợp khẩu vị sao?”
Nguyễn Tri Hạ ăn rất mất tập trung, bị Lưu Chiến Thiên hỏi như vậy thì hơi rũ mắt thu lại cảm xúc, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lưu Chiến Thiên: “Rất tốt.”
Lưu Chiến Thiên cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Tư Hạ ăn xong không bao lâu thì đi ngủ.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ vẫn còn nghĩ đến chuyện của Lưu Chiến Thiên, cho nên cô đứng dậy đi ra ngoài.
Trong hành lang, thỉnh thoảng có mấy người giúp việc đi qua, các cô ấy nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ sẽ lễ phép chào hỏi cô.
“Cô Hạ.”
Vừa khách khí lại vừa xa cách.
Lưu Chiến Thiên không Nguyễnn chế tự do cơ thể của cô, nhưng trong biệt thự này đều là người của anh ta, Nguyễn Tri Hạ dám khẳng định, cô đi tới đâu làm gì, chắc chắn người trong biệt thự sẽ nói cho Lưu Chiến Thiên biết.
Mấy ngày nay, Nguyễn Tri Hạ bị người khác giám sát, điều này đã làm cho cô có chút nôn nóng.
Cô đi dạo loanh quanh trong biệt thự, cuối cùng đi tới thư phòng của Lưu Chiến Thiên.
Có lẽ thư phòng của một người sẽ ẩn chứa rất nhiều thứ, nếu cô có thể đi vào đó, nói không chừng có thể tìm ra được một chút manh mối.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn một lát, phát hiện cửa thư phòng