Nguyễn Tri Hạ nhẹ nhàng đi quanh phòng, sau đó quay trở lại bàn làm việc, đột nhiên phát hiện điện thoại của anh ta đặt bên cạnh cuốn sách.
Nguyễn Tri Hạ cầm điện thoại lên, ấn phím nguồn, màn hình điện thoại lập tức sáng lên.
Nguyễn Tri Hạ nhấn mở khóa, trên màn hình hiện lên nhắc nhở, cô phải nhập mật khẩu.
Cô nhìn chằm chằm những con số, do dự một lúc, dựa theo ký ức bấm bốn con số.
Lưu Chiến Hằng cũng có thói quen cài mật khẩu số, có một lần cô đã vô tình nhìn thấy mật khẩu của anh ta.
Lúc đó, Lưu Chiến Hằng cũng rất hào phóng nói mật khẩu điện thoại anh ta cho cô biết, là mấy con số không có ý nghĩa gì nhưng lại có chút ý nghĩa.
Nguyễn Tri Hạ bấm từng con số, dây cung trong đầu được kéo căng.
Thời gian nhập từng con số hơi lâu, lúc ngón tay cô bấm con số cuối cùng, không hiểu sao cô có chút do dự.
Tay cô cứng đờ trên màn hình.
Nếu mật khẩu này có thể mở khóa điện thoại của Lưu Chiến Thiên, có phải cũng có nghĩa là, Lưu Chiến Thiên chính là Lưu Chiến Hằng.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng “rắc rắc”, tiếng khóa cửa được mở ra.
Ngay sau đó, cửa thư phòng được người bên ngoài mở ra.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn thấy Ly.
Đầu tiên Ly liếc mắt nhìn Nguyễn Tri Hạ, sau đó ánh mắt của cô ta rơi vào chiếc điện thoại ở trong tay Nguyễn Tri Hạ.
Đương nhiên Ly nhận ra đó là điện thoại của Lưu Chiến Hằng, vẻ mặt cô ta lập tức nghiêm lại, nhanh chân bước tới chỗ Nguyễn Tri Hạ: “Nguyễn Tri Hạ, cô đang làm gì vậy?”
Thư phòng của Lưu Chiến Thiên rộng lớn, cho nên Ly muốn đi tới cũng cần tới mười mấy giây.
Mà trong mười mấy giây này, Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng đưa ra quyết định.
Không dễ gì cô mới lấy được điện thoại của Nguyễn Tri Hạ, nếu cô bỏ qua cơ hội này, không biết tới khi nào cô mới có thể có thêm cơ hội…
Bây giờ cô đã bị Lưu Chiến Thiên giám sát, không thể làm được nhiều chuyện…
Khuôn mặt của Nguyễn Tri Hạ lóe lên tia nghiêm nghị, trực tiếp bấm con số cuối cùng của mật khẩu.
Lúc này, Ly đã chạy tới trước mặt, Nguyễn Tri Hạ nhanh tay nhanh mắt nhấn nút nguồn điện thoại,