Nhưng rõ ràng cô ta vô cùng trung thành với Lưu Chiến Thiên, còn thầm ái mộ anh ta.
Điều này khiến Nguyễn Tri Hạ hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ vừa nãy “Lưu Chiến Thiên” lại lừa cô?
Cô bị “hai anh em này” đùa bỡn xoay vòng vòng, nếu vừa nãy những lời “Lưu Chiến Thiên” nói vẫn là lừa cô…
“Ngài ấy vẫn luôn là người hết sức kiên nhẫn, tôi không ngờ ngài ấy lại nhanh chóng ngả bài với cô như vậy.” Ly tỏ ra vô cùng lãnh đạm, gần như đang nói tới việc không hề liên quan đến mình.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ biết, Ly sẽ không vô duyên vô cớ nói với cô những điều này.
“Nguyễn Tri Hạ, cô rất đặc biệt đối với ngài ấy, hi vọng cô đừng khiến ngài ấy thất vọng.” Giọng nói của Ly đầy cảnh cáo và uy hiếp.
Nghe vậy, Nguyễn Tri Hạ không kìm được mà bật cười.
“Cô Ly nói đừng khiến anh ta thất vọng, cụ thể là chỉ cái gì?” Nói đến đây, Nguyễn Tri Hạ hơi ngừng lại một chút, mới tiếp tục nói: “Xin hỏi, là chỉ tôi bị anh ta làm cho mơ mơ màng màng, bị anh ta lừa cho quay vòng vòng, bị anh ta lợi dụng, cũng phải coi như không biết, trong lòng cũng không thể oán trách phải không?”
Ly cười lạnh, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ: “Cô đừng quên, ngài ấy là ân nhân cứu mạng của cô, nếu như không phải ngài ấy, cô đã sớm chết rồi.”
“Ơn cứu mạng suốt đời khó quên, tôi nên mang ơn anh ta, tôi nên như con robot mặc cho anh ta lừa gạt lợi dụng, giao số mệnh mình cho anh ta, mặc cho anh ta bóp tròn xoa dẹt, khi anh ta không vui vẻ, anh ta còn có thể lấy cái mạng này của tôi về.”
Nguyễn Tri Hạ càng nói, giọng càng lạnh lùng.
Chính vì cô mang ơn Lưu Chiến Hằng, nên mới rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.
Cũng có lẽ đây chính là số phận, Lưu Chiến Hằng cứu được cô, thì cô nợ anh ta.
Bị anh ta lừa gạt, bị anh ta lợi dụng, bị anh ta từng bước một tính toán, đây đều là cô nợ