Trong biệt thự này, dù người giúp việc và vệ sĩ rất đông, nhưng mở miệng nói chuyện cũng chỉ có Lưu Chiến Hằng và Ly.
Bây giờ nhìn thấy Lưu Chiến Hằng, lập tức cô cảm thấy ác cảm mơ hồ.
Về phần Ly, cũng càng ngày càng không chào đón cô ta.
Lúc trước Ly còn che giấu thái độ của mình, hai ngày gần đây, Ly biểu hiện trực tiếp khác thường.
Nguyễn Tri Hạ đi vào phòng vệ sinh, lúc đóng cửa, trông thấy người giúp việc vẫn khom người cúi đầu đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, lập tức đóng “rầm” cửa một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ khoanh tay trước ngực, đi đi đi lại trong phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh là không gian hoàn toàn kín, chỉ có một cái lỗ thông gió, hiện thực cũng không phải điện ảnh, cô cũng không phải là đặc công, tất nhiên cũng không thể cạy lỗ thông gió để ra ngoài.
Cuối cùng, Nguyễn Tri Hạ nhấn xả nước, làm ra vẻ mình vừa đi vệ sinh xong mới ra ngoài.
Quả nhiên người giúp việc đó vẫn canh giữ ở cửa.
Nguyễn Tri Hạ nhìn người giúp việc một chút, xoay người đi phòng bếp rót chén nước nóng rồi đi lên tầng.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, bạn nhỏ Tư Hạ cũng càng ngày càng thích ngủ nướng, buổi sáng không muốn rời giường, dù bị Nguyễn Tri Hạ lôi khỏi giường đi ăn sáng, thì sau đó sẽ lại chuồn êm trở về phòng.
Mà trong biệt thự đều mở hệ thống sưởi, cũng không biết có phải hệ thống sưởi trong phòng nó ấm hơn hay không.
Nguyễn Tri Hạ bưng nước nóng, đẩy cửa phòng Tư Hạ ra.
Tiếng đẩy cửa hơi nhỏ, Tư Hạ ngồi ở trên giường chơi đồ chơi, chơi đến quá mức nhập tâm, nên không hề nghe thấy tiếng Nguyễn Tri Hạ đi vào.
Nguyễn Tri Hạ khẽ đóng cửa lại, sau khi bưng nước đến gần, chỉ nghe thấy Tư Hạ nói nhỏ nói: “Đây là Tri Hạ, đây là mẹ, đây là Tư ớt xanh… Đây không phải Tư ớt xanh… Tư ớt xanh dữ dằn…”
Sau khi nghe thấy mấy chữ đằng sau, Nguyễn Tri Hạ liền ngừng lại.
Tư Hạ vẫn đang nói nhỏ một mình.
Cô vẫn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của Tư Mộ Hàn, ra vẻ dữ tợn nói một câu: “Không được! Em không thể đi!”
Nhưng âm thanh của đứa trẻ còn hơi sữa nghe không hề hung dữ.
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ