“Còn em thì sao?” Trong giọng nói của anh còn mang theo vẻ cố chấp.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, đáp lại: “Ừm.”
Cô cảm nhận rất rõ ràng, khi cô vừa dứt lời, hơi thở của người đàn ông hơi thay đổi.
Trước khi Tư Mộ Hàn trả lời cô đã giành nói trước: “Sao anh vào đây được?”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, rõ ràng anh không hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Tri Hạ.
Cho dù như thế anh vẫn ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Nguyễn Tri Hạ, chỉ cần qua loa là xong.
“Nhảy cửa sổ bò vào.” Anh vừa nói chuyện, vừa giơ tay sờ lên mặt Nguyễn Tri Hạ, giọng điệu cũng không quá nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ nghe anh nói vậy, lúc này mới phát hiện trên eo của anh có sợi dây thừng, trên hai đầu dây còn có móc câu.
Đại khái cô cũng đoán được Tư Mộ Hàn là dùng dây thừng leo lên.
Thoạt nhìn sợi dây thừng này rất đơn giản, nhưng lúc Tư Mộ Hàn leo lên còn dùng thêm nhưng công cụ hỗ trợ khác.
Vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ thay đổi lập tức: “Đây là lầu ba đấy!”
Tư Mộ Hàn nghe vậy khẽ hừ một tiếng: “Chỉ là lầu ba thôi mà, cho dù em ở lầu ba mươi anh cũng có thể leo lên như thường.”
Thoạt nhìn vẻ mặt anh vô cùng kiêu căng, kiêu căng đến nỗi gần như tự phụ, nhưng trong đó lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, có phần trẻ con.
Tư Mộ Hàn chính là người đàn ông như vậy, cho dù anh phách lối ngông cuồng, nhưng luôn có thể khiến người khác tin rằng anh nói là người nói được làm được.
Anh có vốn liếng để phách lối, ngông cuồng.
Vốn liếng của anh không phải là Tư thị, cũng không phải là vòng hào quang của cậu chủ lớn nhà họ Tư, mà đơn giản vì anh là anh, anh là Tư Mộ Hàn.
Thật ra đàn ông đều là những chàng trai trẻ, từ trong xương tủy của bọn họ vẫn sục sôi nhiệt huyết.
Nhưng chuyện Nguyễn Tri Hạ muốn làm chính là giội một chậu nước lạnh làm nguội nhiệt huyết của anh.
Thứ nhiệt huyết này là dùng để leo lầu hay sao?
Nguyễn Tri Hạ giận quá hóa cười nói: “Tư Mộ Hàn, anh cảm thấy rất đáng