“Không xảy ra tai nạn xe thì làm sao có thể khiến Lưu Chiến Hằng thả lỏng cảnh giác.
Làm sao anh có thể leo vào đây thăm em được chứ?” Trong giọng nói của Tư Mộ Hàn mang theo vẻ đùa cợt.
Nguyễn Tri Hạ mím môi, trừng mắt với anh, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
Tư Mộ Hàn theo sát phía sau.
Tư Hạ đang ôm búp bê vải ngủ say, cơ thể nhỏ bé nằm lăn lóc ngoài chăn.
Cũng may máy sưởi trong phòng đủ ấm nếu không chỉ lạnh một lúc thôi, cô gái nhỏ sẽ bị cảm.
Đang lúc Nguyễn Tri Hạ muốn đi tới ôm Tư Hạ lên thì Tư Mộ Hàn chân dài bước lên trước giành lấy, anh nhẹ nhàng ôm Tư Hạ lên.
Tư Hạ không ngủ say lắm, đôi mắt mơ màng nhìn Tư Mộ Hàn, ánh mắt mờ mịt.
Tư Mộ Hàn bị nhìn đến nỗi đáy lòng mềm nhũn, khẽ nói: “Ba ở đây.”
Tư Hạ chớp mắt giống như xác định anh đúng là ba của bé, sau đó lại yên tâm nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Nguyễn Tri Hạ kinh ngạc nhìn Tư Mộ Hàn, hình như cô chưa từng thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của anh.
Tư Mộ Hàn quay đầu lại thấy cô vẫn còn nhìn anh đăm đăm thì lên tiếng nhắc nhở cô: “Chăn.”
Nguyễn Tri Hạ sực tỉnh, cô kéo chăn ra cho anh đặt Tư Hạ vào trong.
Tư Mộ Hàn đặt Tư Hạ vào trong, Nguyễn Tri Hạ đắp thêm chăn cho Tư Hạ, đột nhiên Tư Mộ Hàn giơ tay nhéo mặt của Tư Hạ, giọng điệu hình như không vui nói: “Béo lên rồi.”
Nguyễn Tri Hạ vỗ tay anh: “Cái này gọi là trẻ con mũm mĩm.”
Tư Hạ trộm vía đầy đặn, nhưng Nguyễn Tri Hạ không cảm thấy cô bé béo, mà thấy vừa đủ.
Ốm thêm chút nữa thì quá nhỏ mà mập thêm chút nữa lại không khỏe mạnh, như thế này là vừa đủ.
Nguyễn Tri Hạ xoay người đi tới trước cửa sổ, từ lầu ba nhìn xuống bên ngoài một mảnh tối đen như mực.
Cô tưởng tượng ra cảnh tượng lúc nãy Tư Mộ Hàn leo từ đó lên, mi tâm nhíu chặt, im lặng không nói chuyện.
Tư Mộ Hàn đi tới bên cạnh Nguyễn Tri Hạ, trầm giọng nói: “Cha nuôi của Lưu Chiến Hằng đã chết vào nửa tháng trước.”
Nguyễn Tri Hạ