Lúc này Nguyễn Tri Hạ mới chú ý tới đuôi mắt Tư Mộ Hàn có vết thâm xanh.
Khi anh trợn mắt lạnh lùng nhìn người khác, mặt anh đằng đằng sát khí uy hiếp đối phương, nhưng khi anh nhắm mắt lại, ánh mắt sắc lạnh bị giấu đi, nét tiều tụy trên gương mặt anh sẽ hoàn toàn phô bày ra.
Thì ra trong thời gian này, anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, vòng tay ôm lấy anh, nhẹ giọng nói: “Anh chỉ biết em tự ý quyết định, nhưng anh thì lần nào cũng giấu trong lòng không nói cho em biết, anh có từng nghĩ là em sẽ rất lo lắng không, lúc anh tự ý hạn chế sự tự do của em thì khi đó trong đầu anh đang nghĩ gì? Anh có nghĩ đến cảm xúc của em không?”
Lúc cô nói đến câu sau cùng, cô cảm nhận được cơ thể vừa mới được thả lỏng Tư Mộ Hàn lại căng thẳng trở lại.
Nguyễn Tri Hạ đưa tay vỗ vỗ lưng anh, kèm theo cử chỉ trấn an và dịu dàng.
“Tư Mộ Hàn, em không phải đang lôi chuyện cũ ra tính sổ với anh, cũng không phải muốn trách anh, hơn ai hết, em hiểu được áp lực cũng như gánh nặng của anh.”
Nguyễn Tri Hạ hít thở sâu rồi nói tiếp: “Anh còn nhớ năm em đang mang thai Tư Hạ, đốt biệt thự của anh không? Đó là lần đầu tiên.
Tư Hạ bị bắt đi, anh sợ em sẽ lấy thân mình đổi lấy con bé, nên lại nhốt em, đó là lần thứ hai.”
“Không được có lần thứ ba nữa, có được không? Từ giờ về sau, chúng ta phải cùng nhau nghĩ cách để giải quyết.” Ít ra thì không thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.
Sau khi Nguyễn Tri Hạ nói xong, Tư Mộ Hàn cũng không lập tức phản ứng lại.
Căn phòng chìm vào yên tĩnh.
Nguyễn Tri Hạ cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ Tư Mộ Hàn trả lời.
Thật lâu sau đó Tư Mộ Hàn mới lên tiếng: “Ừ.”
Tuy rằng anh không trả lời thẳng vấn đề, nhưng với người tự tin tràn đầy như Tư Mộ Hàn mà chịu lắng nghe cô, chịu nhượng bộ thì đã là sự thay đổi rất lớn của anh rồi.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn nhìn nhau, mặt khẽ biến sắc rồi