Tư Mộ Hàn từ từ đứng dậy, anh vươn vai duỗi người, trầm giọng lên tiếng: “Ông ta là người chuyên làm việc thiện mà, không phải sao?”
“Theo thông tin thì Tạ Sinh đúng là người chuyên làm từ thiện.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
“Lưu Chiến Hằng đã điều tra qua chuyện của mẹ anh.” Tư Mộ Hàn liếc nhẹ và bỏ lửng câu nói bâng quơ như vậy, nhưng trong lòng Nguyễn Tri Hạ đã thấp thỏm không yên.
“Lưu Chiến Hằng cũng chỉ lớn hơn anh một hai tuổi thôi, năm đó…” Nói đến chuyện liên quan đến mẹ của Tư Mộ Hàn, Nguyễn Tri Hạ cẩn thận để ý sắc mặt của Tư Mộ Hàn, thấy anh có vẻ bình thường, cô mới tiếp tục nói: “Năm đó xảy ra chuyện của mẹ anh, anh ta cũng chỉ mới khoảng mười tuổi, chuyện này liên quan gì đến anh ta?”
Tư Mộ Hàn hỏi cô: “Tạ Sinh bao nhiêu tuổi?”
Nguyễn Tri Hạ suy nghĩ lúc rồi nói: “Chắc là … khoảng trên dưới sáu mươi tuổi.”
Tư Mộ Hàn rũ mi xuống, giọng điệu rất nhẹ: “Ngang tầm với tuổi của mẹ anh.”
“Ý của anh là: Lưu Chiến Hằng biết chuyện của mẹ anh có thể có liên quan đến Tạ Sinh? Chuyện năm đó khả năng Tạ Sinh có tham gia? Nếu trước giờ Lưu Chiến Hằng vẫn luôn làm việc cho người khác thì chắc chắn người đó là Tạ Sinh!”
Biết được càng nhiều thông tin, Nguyễn Tri Hạ lại càng cảm thấy sự việc phức tạp.
Vốn dĩ tưởng rằng chuyện năm xưa chỉ liên quan đến vài người trong nhà họ Tư, không ngờ phía sau lại liên quan đến Lưu Chiến Hằng, và cả nhà từ thiện nổi tiếng quốc tế Tạ Sinh.
Nguyễn Tri Hạ tổng kết ngắn gọn lại: “Lưu Chiến Hằng là thạc sĩ tâm lý phạm tội học, Tạ Sinh là nhà từ thiện, đều là người có địa vị và có sức ảnh hưởng trong xã hội, thân phận cũng rất trong sạch, cũng vì được thân phận như vậy che đậy và đảm bảo cho nên dù họ có âm thầm làm việc gì, cũng rất khó bị phát hiện.”
Lưu Chiến Hằng là ví dụ điển hình.
Anh ta cứu Nguyễn Tri Hạ, là ân nhân của Nguyễn Tri Hạ, nếu không xảy ra những chuyện này, Nguyễn Tri Hạ vẫn cứ ngỡ Lưu Chiến Hằng là người tốt.
Nguyễn Tri Hạ nói nhiều như vậy nhưng Tư Mộ Hàn vẫn không lên tiếng, theo quán tính cô bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Kết quả là cô phát hiện Tư Mộ Hàn cũng đang nhìn cô