Ly đi lên trên chưa đầy mười phút đã đi xuống.
Nguyễn Tri Hạ lập tức hiểu, Lưu Chiến Hằng và Tư Mộ Hàn trong phòng đọc sách một mình nói chuyện.
Hai người đàn ông này, có thể cùng nói chuyện gì chứ?
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, từng phút từng giây đều trở nên hơi căng thẳng.
Nhưng cũng may, không lâu sau, Tư Mộ Hàn từ trên tầng đi xuống, anh một mình đi ra, Lưu Chiến Hằng chưa hề đi ra.
Vừa nhìn thấy Tư Mộ Hàn ra, Ly vẻ mặt lo lắng vội vàng đi lên tầng xem Lưu Chiến Hằng.
Nguyễn Tri Hạ đi tới chỗ Tư Mộ Hàn, ánh mắt quan sát người anh, hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Không sao.
” Tư Mộ Hàn cụp mắt, nở nụ cười với cô.
“Anh và Lưu Chiến Hằng đã nói gì?” Bây giờ Nguyễn Tri Hạ thật hơi tò mò họ đã nói cái gì.
Tư Mộ Hàn dừng một chút, lập tức trịnh trọng nói: “Anh đã nói với anh ta, rất cảm ơn anh ta đã giúp anh chăm sóc vợ và con gái mình.
”
“…”
Nguyễn Tri Hạ vô cùng ngạc nhiên nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh cảm thấy em sẽ tin sao?”
“Đúng là anh đã nói như vậy.
” Tư Mộ Hàn lại cười một chút, nhưng ánh mắt không cười.
Tư Mộ Hàn không phải người thích cười, nhất là nụ cười phát ra từ nội tâm càng ít đến đáng thương.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy, khi Tư Mộ Hàn cười nhưng mắt không cười như vậy hết sức dọa người.
Cô cũng không nói chuyện, cứ nhìn Tư Mộ Hàn như vậy.
Tư Mộ Hàn bỗng đưa tay xoa đầu cô, đây vốn hành động rất thân mật, Nguyễn Tri Hạ càng cảm giác được sự dịu dàng của anh.
“Anh đi trước đã, buổi tối lại đến.
”
Dứt lời, anh thu tay lại, dường như đang chờ phản ứng của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ sửng sốt đúng hơn mười giây, mới vẻ mặt mờ mịt nhỏ giọng hỏi: “Buổi tối làm sao tới?”
Tư Mộ Hàn khẽ nói: “Đương nhiên là đi tới.
”
“Anh…” Bây giờ Nguyễn Tri Hạ bị hành động của Tư Mộ Hàn làm cho hơi mơ hồ.
Anh đột nhiên nghênh ngang đến chỗ này của Lưu Chiến Hằng, đi phòng đọc sách với Lưu Chiến Hằng,