Vài ngày trước, Lưu Chiến Hằng còn nói với cô, Tư Mộ Hàn và anh ta giống nhau, trong tiềm thức của anh ta, dường như cảm thấy Tư Mộ Hàn không bằng mình, anh ta còn có tâm lý chán ghét phức tạp với Tư Mộ Hàn.
Mà bây giờ Tư Mộ Hàn đã tìm tới cửa, Lưu Chiến Hằng lại không thể làm gì anh, Nguyễn Tri Hạ khó có thể tưởng tượng tâm trạng Lưu Chiến Hằng lúc này.
Nguyễn Tri Hạ còn có chuyện muốn hỏi, nhưng Tư Mộ Hàn đưa cô một ánh mắt an tâm chớ vội, rồi xoay người đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ theo bản năng định tiễn Tư Mộ Hàn ra ngoài, nhưng cô đi chưa được hai bước, đã bị vệ sĩ ngăn cản.
Đi ở phía trước Tư Mộ Hàn nghe thấy động tĩnh xoay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người vệ sĩ ngăn cản Nguyễn Tri Hạ, cũng không nói thêm gì, lập tức quay đầu tiếp tục đi ra ngoài.
Vệ sĩ vừa bị Tư Mộ Hàn nhìn như thế, đã cảm thấy da đầu hơi tê dại.
Nguyễn Tri Hạ vốn còn nhiều điều muốn nói với Tư Mộ Hàn, nhưng bây giờ thời cơ chưa đến.
Cô quay người nhìn thấy Tư Hạ đứng phía sau trơ mắt nhìn cổng, trong lòng hơi chua xót.
Cô đi đến trước mặt Tư Hạ ngồi xuống, bế Tư Hạ lên.
Tư Hạ ôm cổ cô, ánh mắt vẫn nhìn ngoài cửa.
Nguyễn Tri Hạ biết nó đang nhìn Tư Mộ Hàn, lúc này có lẽ nó rất hòai nghi, tại sao ba tới lại đi, mà không đón nó về nhà.
Đây là một chuyện không thể giải thích rõ ràng được.
Nguyễn Tri Hạ không thể nghi ngờ chẳng phải người mẹ hoàn hảo, trong phút chốc thậm chí cô không tìm ra một lý do thích hợp giải thích cho Tư Hạ.
Có thể Tư Hạ mơ hồ cảm giác được cái gì, khi Nguyễn Tri Hạ ôm nó lên tầng trở về phòng, nó trầm mặc khác thường.
Cùng lúc đó.
Trong phòng đọc sách của Lưu Chiến Hằng vô cùng bừa bộn.
Khi Ly đẩy cửa đi vào, Lưu Chiến Hằng đang nổi giận đùng đùng trong phòng sách ném đồ vật.
Cốc cà phê, sách, bình hoa… Tất cả đồ vật anh ta có thể cầm tới, đều đập xuống đất.
Giữa đám hỗn độn, Ly cẩn