Trong giọng nói của anh ta cũng lộ ra cảm giác phân cao thấp.
Giống như anh ta xem Tư Mộ Hàn là một đối thủ, Nguyễn Tri Hạ cũng không hiểu tại sao lại có cuộc so tài này.
Nguyễn Tri Hạ nhếch miệng, không nói gì.
*
Lúc trời gần tối, quả nhiên Tư Mộ Hàn lại tới.
Nguyễn Tri Hạ nghe thấy một trận ầm ĩ ở bên ngoài, không đợi cô đi ra xem đã xảy ra chuyện gì, Tư Mộ Hàn đã từ cửa lớn đi vào trong, lần này còn dẫn theo Thời Dũng.
Bọn họ cách khá xa Nguyễn Tri Hạ, lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn qua đó, Tư Mộ Hàn cũng nhìn về phía cô, đôi mắt anh sâu thẳm, không thể nhìn thấy rõ cảm xúc thật sự trong đáy mắt anh.
Thời Dũng đứng sau Tư Mộ Hàn một bước lớn, khẽ gật đầu với Nguyễn Tri Hạ, giống như lúc trước.
Điều này đã làm cho Nguyễn Tri Hạ ngẩn người, giống như bọn họ đang ở trong biệt thự của Tư Mộ Hàn ở thành phố Hà Dương, chứ không phải là trong biệt thự Lưu Chiến Hằng ở nước M xa xôi.
Sắc mặt của Lưu Chiến Hằng thâm trầm, đi xuống lầu, theo sau là Ly.
Anh ta từ trên cầu thang đi xuống, đứng cách Tư Mộ Hàn không xa, cười lạnh: “Anh Tư xem nhà tôi là chợ bán thức ăn sao?”
Tư Mộ Hàn nhíu mày, giọng điệu nhàn nhã: “Anh Lưu cũng quá hạ thấp chính mình rồi, trước giờ tôi chưa từng đi chợ.
”
Một chút ý cười còn sót lại trên mặt Lưu Chiến Hằng cũng biến mất, nhưng vẫn nhẫn nhịn không lên tiếng đuổi người.
Lúc này, có người giúp việc đi tới: “Cậu chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.
”
Không đợi Lưu Chiến Hằng lên tiếng, Thời Dũng đã lên tiếng hỏi người giúp việc trước: “Xin hỏi phòng ăn đi đường nào?”
Thời Dũng mặc một bộ đồ vest tinh tế, nhìn có vẻ vừa thận trọng lại nho nhã lịch sự, người hầu tưởng anh ta là khách, cho nên chỉ về phía phòng ăn: “Phòng ăn đi bên này.
”
“Cảm ơn.
” Thời Dũng nói xong thì lùi về sau một bước, đứng qua một bên để cho Tư Mộ Hàn đi trước.
Tư Mộ Hàn giống như đang ở nhà mình, đi thẳng đến phòng ăn, không hề khách sáo.
Nguyễn Tri Hạ chỉ mới thấy dáng vẻ không nói lý lẽ của Tư Mộ Hàn, chứ chưa từng thấy dáng vẻ vô lại