Lúc anh ta và Ly đi vào phòng ăn, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Tri Hạ đã sớm ngồi vào bàn rồi.
Nguyễn Tri Hạ ngồi cạnh Tư Mộ Hàn, Thời Dũng ngồi đối diện bọn họ.
Sau khi Lưu Chiến Hằng đi vào thì trực tiếp ngồi vào ghế chủ nhà, Ly ngồi cạnh Thời Dũng.
Bữa tối này rất kỳ lạ, ngoại trừ Lưu Chiến Hằng và Ly, những người khác đều ăn rất ngon, đặc biệt là Tư Hạ.
“Ba, món này rất ngon… Con muốn món đó…” Tay Tư Hạ ngắn, cô bé đã biết dùng đũa, nhưng gắp thức ăn chưa được quen, bình thường đều là người lớn gắp cho cô bé.
Hôm nay có Tư Mộ Hàn ở đây, đương nhiên cô bé sẽ nhờ vả Tư Mộ Hàn gắp đồ ăn cho mình.
Tư Mộ Hàn kiên nhẫn chăm sóc Tư Hạ ăn cơm, tình cảm cha con thân thiết được thể hiện rất nhuần nhuyễn.
Còn Nguyễn Tri Hạ thì chú ý đến vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng ngày càng khó coi.
Tư Mộ Hàn và Tư Hạ thân thiết, điều này cũng có thể kích thích Lưu Chiến Hằng sao?
Cô bình tĩnh qan sát Lưu Chiến Hằng, phát hiện cảm xúc của anh ta được thể hiện ngày càng rõ.
Rốt cục, khi Tư Mộ Hàn tiếp tục gắp thức ăn cho Nguyễn Tri Hạ, Lưu Chiến Hằng đã quăng mạnh đôi đũa lên bàn rồi lạnh lùng nói: “Ly, tiễn khách!”
Ngay từ đầu, Ly đã không ưa gì Tư Mộ Hàn nên lập tức đứng dậy bước tới trước mặt Tư Mộ Hàn: “Ngài Tư, mời.
”
Tư Mộ Hàn thong thả đặt đũa xuống rồi ung dung hỏi Thời Dũng ngồi ở đối diện: “Thời Dũng, ăn no chưa?”
Thời Dũng im lặng một chút rồi mới lên tiếng: “Không hợp khẩu vị cho lắm.
”
“Ừ.
” Lúc này Tư Mộ Hàn mới đứng dậy: “Vậy thì đi thôi.
”
Đừng nói là Lưu Chiến Hằng, khách quan mà nói ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy Tư Mộ Hàn rất quá đáng.
Hai người này kẻ tung người hứng, hoàn toàn không xem Lưu Chiến Hằng ra gì.
Tư Mộ Hàn và Thời Dũng người trước người sau đi ra ngoài không thèm quay đầu lại một lần.
Lưu Chiến Hằng đột nhiên đứng dậy, hất hết số đồ ăn trên bàn xuống đất.
Chén đĩa rơi xuống đất, vỡ loảng xoảng.
Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Hạ là ôm