Ly phát hiện ra vẻ mặt của Lưu Chiến Hằng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Mặc dù Lưu Chiến Hằng đã đoán được từ sớm, nhưng lúc anh ta thật sự gặp được Tư Mộ Hàn vẫn không kềm chế được cơn thịnh nộ sôi sục lên trong lòng.
Anh ta lạnh lùng nhìn Tư Mộ Hàn, còn Tư Mộ Hàn chỉ hờ hững liếc thoáng qua, rõ ràng chẳng coi anh ta ra gì.
Ly nhíu mày, mặc dù cô ta hơi e sợ Tư Mộ Hàn nhưng nỗi sợ ấy không hề cản trở việc cô ta không vừa ý với thái độ đó của anh.
Có điều cô ta nào dám nói ra khỏi miệng cơ chứ.
Lưu Chiến Hằng tức giận đùng đùng đi đến trước mặt Tư Mộ Hàn, trầm giọng hỏi anh: “Tạ Sinh đang ở đâu?”
Tư Mộ Hàn liếc anh ta một cái, vẫn không nói gì.
Vốn dĩ cơn cuồng nộ trong lòng ta đang mấp mé ở ranh giới bùng nổ, anh ta xông đến trước mặt Tư Mộ Hàn, còn chưa kịp ra tay đã bị bảo vệ đứng sau lưng Tư Mộ Hàn khống chế.
“Tư Mộ Hàn!” Lưu Chiến Hằng cắn răng nhìn Tư Mộ Hàn: “Anh cố ý để Ly đến cứu tôi chẳng phải để cô ấy tiết lộ tin tức của Tạ Sinh cho tôi biết hay sao? Nếu anh đã thả Ly ra thì chắc chắn anh biết Tạ Sinh đang ở đâu!”
Tư Mộ Hàn cúi đầu, bình tĩnh sửa sang lại ống tay áo.
Quả thật đúng là anh cố ý mài mòn sự bình tĩnh của Lưu Chiến Hằng.
Tư Mộ Hàn đã không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa, cơ bản là không thể chịu thêm được bất kỳ kích thích nào, sự kiên nhẫn của anh ta đã hoàn toàn tan biến mất
Anh ta vùng vẫy muốn tiến lên trước, trừng đến muốn rách cả mắt: “Tư Mộ Hàn, anh nghĩ làm vậy là anh thắng được à?”
Tư Mộ Hàn nghe đến phát phiền.
Anh khoát khoát tay, tỏ ý bắt Lưu Chiến Hằng ngồi xuống rồi câm miệng