Bình thường Tư Mộ Hàn đều ăn mặc chỉnh tề.
Áo sơ mi và đồ Tây của anh đều được may riêng, chất vải cao cấp, bộ nào bộ nấy đều được ủi đến phẳng lì.
Trông anh vừa gọn gàng lại vừa khí khái.
Hôm nay anh cũng mặc sơ mi và quần Tây.
Nhưng anh vừa đến đã ngồi phịch xuống đất, quần áo có chất lượng đến đâu đi nữa cũng bị anh làm nhăn.
Cho dù như vậy cũng khó mà che khuất được sự sang trọng trên người anh.
Anh sinh ra ở gia đình quyền quý bậc nhất như nhà họ Tư, khí chất này đã khắc sâu vào tận xương cốt của bản thân anh.
Là thứ mà vừa sinh ra đã có, người bình thường có đuổi cả đời cũng không đuổi theo nổi.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ nói không lạnh nhưng anh vẫn đi đến tủ đồ lấy áo khoác ra mặc lên cho cô.
Mặc dù Nguyễn Tri Hạ thấy không cần thiết phải làm thế nhưng cô cũng chẳng từ chối.
Tư Mộ Hàn mặc áo cho cô xong bèn ngồi lại dưới tấm thải trên mặt đất, trông y hệt người không quan tâm để ý đến bất kỳ thứ gì vậy.
Nguyễn Tri Hạ tò mò hỏi: “Sao bỗng dưng anh lại đến đây?”
Nhìn dáng vẻ của Tư Mộ Hàn thì ắt hẳn tính ở lại đây trò chuyện với cô rồi.
“Không muốn anh tới hả?” Tư Mộ Hàn vừa ngồi xuống, điều chỉnh cơ thể một chút để tìm ra tư thế ngồi thoải mái nhất, rồi lại vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Tri Hạ.
Lần này, Nguyễn Tri Hạ để mặc cho anh nắm tay mình, chỉ cúi đầu nhìn anh.
Nhưng có lúc người như Tư Mộ Hàn vừa cố chấp