Tư Mộ Hàn ngồi vắt chéo chân một chỗ, tư thế ngồi mười phần tùy ý, cả người đểu rất thoải mái.
Cố Tri Dân hoàn toàn không biết Tư Mộ Hàn đang nghĩ đến việc đánh mình, vui vẻ chạy tới ngồi bên cạnh Tư Mộ Hàn, hỏi: “Tri Hạ đâu?”
Tư Mộ Hàn trừng mắt lên: “Ngủ.
”
“Nha.
” Cố Tri Dân mới từ bên ngoài trở về, lúc đi có hơi vội nên hiện tại có chút nóng trong người.
Anh kéo cổ áo, cởi cúc áo, quay đầu nhìn về phía người giúp việc đứng ở cách đó không xa, nói: “Giúp tôi rót cốc nước.
”
Người giúp việc rót nước bưng tới cho Cố Tri Dân.
“Cám ơn.
” Cố Tri Dân nhận nước uống một ngụm, nhớ tới chuyện tốt mà mình làm trước đó, liền đắc ý hỏi Tư Mộ Hàn: “Sau khi chúng tôi đi, cậu và Tri Hạ đã nói chuyện gì vậy?”
Cố Tri Dân tự cảm thấy mình đã làm chuyện tốt, Tư Mộ Hàn nên cảm ơn mình.
Tư Mộ Hàn nghe vậy, khóe miệng cười như không cười nhìn Cố Tri Dân: “Muốn biết?”
Cố Tri Dân cảm thấy biểu lộ của Tư Mộ Hàn có chút đáng sợ.
Anh cẩn thận bưng ly nước, xê dịch sang bên cạnh, thối lui một khoảng cách đủ để tự cảm thấy an toàn, sau đó cẩn thận nói: “Tôi.
.
Tôi không muốn biết.
”
Tư Mộ Hàn đứng dậy, mười phần nghiêm túc nói: “Cậu ra đây, tôi cho cậu biết.
”
Cố Tri Dân nhìn Tư Mộ Hàn với ánh mắt nghi ngờ.
Tư Mộ Hàn biểu lộ quá nghiêm túc, khiến anh không thể đoán được rốt cuộc Tư Mộ Hàn muốn làm gì.
Không đi lại sợ lòng ngứa ngáy muốn biết Tư Mộ Hàn rốt cuộc muốn làm gì.
Đi lại sợ Tư Mộ Hàn muốn làm gì mình.
Haizzz, quá khó khăn.
Tư Mộ Hàn bước đi vài bước, thấy phía sau Cố Tri Dân không đi theo, liền nói: “Đến.
”
Cố Tri Dân gãi đầu một cái, đứng dậy đi tới.
Ra đến bên ngoài bãi