Cô cảm thấy Tạ Sinh chính là một kẻ biến thái, thế nên ông mới cảm thấy chắc chắn một điều rằng trên thế giới có cách để trở về từ cõi chết.
Tạ Sinh nhếch khóe môi, nói với vẻ mặt âm trầm: “Tôi sẽ thành công sớm thôi.”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy tranh luận với Tạ Sinh sẽ chẳng có ích gì, Tạ Sinh cũng giống như một con ác quỷ, ông tin thực sự có thứ gọi là phục sinh.
Nguyễn Tri Hạ không tin điều đó.
Cô thà tin vào phép màu còn hơn.
Nguyễn Tri Hạ hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Đưa cô Hạ về phòng nghỉ ngơi.” Ngay khi Tạ Sinh vẫy tay, một người hầu đã bước đến đưa Nguyễn Tri Hạ về phòng nghỉ ngơi.
Nguyễn Tri Hạ trở về phòng, lăn đi lộn lại trên giường một hồi vẫn không ngủ được.
Trong đầu cô nghĩ đến Tạ Sinh, lo lắng về Tư Mộ Hàn, rồi cô lại nghĩ đến những chấn thương của Lưu Chiến Hằng.
Nghĩ nhiều đến mức ngủ mất lúc nào không hay, khi cô thức dậy thì đã là sáng hôm sau.
Ngay khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh dậy, người giúp việc đã đẩy cửa vào đợi Nguyễn Tri Hạ rời giường trước khi cô kịp nói gì.
Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn, được đẩy đi xuống phòng ăn dưới lầu.
Bữa sáng vô cùng phong phú, nhưng trước bàn ăn một người cũng không có.
Nguyễn Tri Hạ hỏi: “Tạ Sinh đâu?”
Người giúp việc trả lời: “Tạ tiên sinh đã ra ngoài trước bữa sáng rồi ạ.”
Nguyễn Tri Hạ cũng lười hỏi xem Tạ Sinh đi đâu, dù sao có hỏi thì người giúp việc cũng sẽ không nói.
Bữa sáng ăn được một nửa, đột nhiên cô ngẩng đầu hỏi: “Lưu Chiến Hằng đâu?”
Nguyễn Tri Hạ để ý thấy, lúc cô hỏi tới Lưu Chiến Hằng, sắc mặt người giúp việc ở đây đều hơi khác thường.
Nguyễn Tri Hạ suy đoán nói: “Mọi người đều biết Lưu Chiến Hằng?”
Đám người giúp