Hơi ngoài ý muốn chính là, những người giúp việc theo cô tới đây kia ngược lại là đi ra ngoài, chỉ là lúc đi ra không đóng cửa lại mà thôi.
Các cô ấy đã đi ra, Nguyễn Tri Hạ lên tiếng hỏi: “Ngủ rồi?”
Lưu Chiến Hằng nằm ở trên giường lúc này mở mắt ra.
Toàn thân anh ta không cử động được, chỉ có thể cố gắng trợn tròn mắt nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ lăn bánh xe lăn qua, tới gần giường Lưu Chiến Hằng một chút.
Hai người nhìn nhau một lát, Nguyễn Tri Hạ dời ánh mắt đi trước.
Trong trí nhớ của cô Lưu Chiến Hằng không phải dáng vẻ nhã nhân giả nhân giả nghĩa thì chính là dáng vẻ âm hiểm tính toán.
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy dáng vẻ thất bại thảm hại này của Lưu Chiến Hằng.
Quả nhiên, trên đời này tất cả mọi người đều có khắc tinh.
Khắc tinh của Lưu Chiến Hằng có lẽ chính là Tạ Sinh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với Lưu Chiến Hằng: “Tại sao anh lại muốn giết Tạ Sinh?”
Lưu Chiến Hằng cười một tiếng, giọng nói khàn khàn đến mức không còn nghe rõ, truyền ra từ trong miệng cũng chỉ là âm thanh “Ô ô” mơ hồ.
Nếu không phải trong phòng quá yên tĩnh, gần như là rất khó nghe ra là anh ta đang cười.
Nguyễn Tri Hạ thu ánh mắt lại, nhìn mặt Lưu Chiến Hằng.
Khóe miệng của anh ta hơi cong lên, đường cong rất nhỏ, nhưng không khó để phân biệt ra được là độ cong này vô cùng trào phúng.
Nguyễn Tri Hạ yên tĩnh nhìn anh ta, mà Lưu Chiến Hằng lại giống như là lâm vào suy nghĩ của chính mình, dường như hoàn toàn quên mất Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngồi một lúc, liền tự mình di chuyển xe lăn đi ra ngoài.
Sau lưng truyền đến giọng nói mơ hồ rất khó mà phân biệt được của Lưu Chiến Hằng: “Tri Hạ.”
Nguyễn Tri Hạ nghe tiếng dừng lại, quay đầu nhìn anh ta.
Lưu Chiến Hằng cố gẳng ngẩng cổ, nhìn Nguyễn Tri Hạ từng chữ từng chữ nói: “Tri