Lưu Chiến Hằng hỏi cô: “Em biết vật thí nghiệm không?”
Nguyễn Tri Hạ gật nhẹ đầu, nói: “Tạ Sinh nói, tôi là vật thí nghiệm số hai.”
Ánh mắt Lưu Chiến Hằng nháy mắt tràn ra khát máu và hận ý, giọng nói gần như là nặn ra từ trong cổ họng: “Em gái tôi Lưu Loan Loan, chính là vật thí nghiệm số một.”
“Em gái anh không phải là người thực vật sao?” Trước đó Nguyễn Tri Hạ vẫn luôn muốn biết vật thí nghiệm số một rốt cuộc là ai, nhưng làm sao cô cũng không nghĩ tới sẽ là Lưu Loan Loan.
Lưu Loan Loan là người thực vật, lúc cô bị Lưu Chiến Hằng dẫn ra nước ngoài, đã từng thấy Lưu Loan Loan nằm ở trên giường.
Kia thật sự là người thực vật.
“Khi đó tôi còn nhỏ, Tạ Sinh giống như là chúa cứu thế đi đến trước mặt tôi… Ông ta nói em gái tôi là bị thương quá nặng nên trở thành người thực vật, dĩ nhiên là tôi tin ông ta…”
“Nhưng trên thực tế, tận đến hai năm gần đây tôi mới biết được, lẽ ra em gái tôi đã sớm tỉnh lại, là Tạ Sinh âm thầm đem nó làm thí nghiệm, năm đó em cũng là như thế…”
Lưu Chiến Hằng nói một hơi nhiều lời như vậy, có chút không thở nổi.
Anh ta bình tĩnh lại một hồi lâu, mới có thể tiếp tục lên tiếng nói ra: “Lúc đó em cũng là như thế, tôi chỉ muốn em có thể làm tốt để cứu em gái tôi, mà lúc đó tôi cực kỳ tín nhiệm Tạ Sinh, cho nên, em đã trở thành vật thí nghiệm số hai.”
Là Tạ Sinh nhân lúc Lưu Chiến Hằng không biết rõ tình hình, dùng Nguyễn Tri Hạ làm thí nghiệm, mà lúc đầu Lưu Chiến Hằng đối với chuyện này hoàn toàn không biết rõ.
Nguyễn Tri Hạ chưa từng nghĩ tới, quá trình trong đó lại phức tạp như vậy.
Cô nghe Lưu Chiến Hằng nói xong, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì.
Lưu Chiến Hằng nằm ở trên giường đột nhiên lại nở nụ cười: “Tri Hạ, sao em vẫn giống như trước kia, tôi nói cái gì em liền