Tiếp theo là âm thanh của những tiếng nói chuyện.
Nhưng, Nguyễn Tri Hạ không nghe rõ nói cái gì.
Rất nhanh có người mở cửa phòng ngủ ra.
“Hả? Đợi một lúc nữa phải trả phòng rồi, tôi dọn dẹp xong….cô nói chuyện đó….tôi không biết….”
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy nhẹ nhõm thở ra một hơi, hóa ra người đi vào là nhân viên quét dọn vệ sinh.
Đợi một chút, nếu dọn dẹp, chắc chắn phải mở tủ?
Nếu mở tủ, chắc chắn sẽ phát hiện ra cô!
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Nguyễn Tri Hạ liền nghe thấy bên ngoài lại có người đi vào.
“Bên trong có người không?” Là giọng của một người đàn ông, rất lạnh lùng.
Người nhân viên đang nghe điện thoại nghe thấy liền hỏi: “Ai đấy?”
Hỏi xong, người nhân viên lại nói một câu: “Trước tiên cứ như vậy đi.”
Cõ lẽ nói với người ở đầu bên kia của điện thoại.
Sau đó, tiếng bước chân ngày càng xa, và tiếng cửa phòng ngủ được mở ra.
Sau khi nhân viên quét dọn đi vào, có lẽ là không đóng cửa phòng ngủ, nên Nguyễn Tri Hạ có thể nghe thấy âm thanh của cuộc hội thoại bên ngoài.
“Cô có nhìn thấy một người phụ nữ không? Rất xinh đẹp, nhưng rất gầy, đôi chân đi lại không thuận tiện.”
“Hả? Không có.”
“Thật sự không thấy?”
“Thật sự không nhìn thấy.”
“Được rồi, nếu như nhìn thấy có thể liên hệ với chúng tôi….’
Sau đó những người kia đi ra ngoài, Nguyễn Tri Hạ còn nghe thấy người nhân viên kia lẩm bẩm: “Là