“Cái gì?” Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, nói: “Giống ông bố già.”
Tư Mộ Hàn nhướng mày: “Gọi một tiếng ba nghe thử đi.”
Nguyễn Tri Hạ trừng anh, đấm đấm lên thân thể anh.
Tư Mộ Hàn cũng mỉm cười, nắm lấy tay cô đưa lên hôn một cái, thanh âm khàn khàn: “Đứng lên đi thử cho anh xem.”
“Ừm.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu.
Tư Mộ Hàn chìa tay muốn đỡ cô, và đã bị cô từ chối: “Em tự đi được.”
Tư Mộ Hàn không yên tâm lông mày hơi cau lại, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp bỏ tay ra, để Nguyễn Tri Hạ tự đi đến.
Anh đứng ở một bên, nhìn Nguyễn Tri Hạ tự mình xuống giường, từ từ đứng lên, đi về phía anh.
Nguyễn Tri Hạ đi rất chậm, có thể thấy cô đi không được thoải mái lắm, nhưng rất cố gắng.
Cô cách Tư Mộ Hàn thật ra không xa, bất quá chỉ có khoảng cách bảy tám bước thôi.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa đi được mấy bước, Tư Mộ Hàn không nỡ nhìn như vậy, anh bước tới ôm cô vào lòng, ngữ khí ảm xúc rất kiềm nén: “Được rồi.”
Tay của anh vỗ nhẹ vào lưng cô, không biết là đang vô về cô, hay đang vỗ về chính bản thân anh nữa.
“Không cần lo lắng, em bây giờ đã đỡ nhiều rồi.” Nguyễn Tri Hạ an ủi anh.
Nhưng Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ ôm cô.
Nguyễn Tri Hạ biết, anh vẫn lo lắng cho cô.
Qua một lúc, Nguyễn Tri Hạ đẩy đẩy anh: “Anh bỏ em ra đi,