Nguyễn Tri Hạ ở trong phòng tắm thay quần áo, còn thuận tay trang điểm.
Tư Mộ Hàn cảm thấy cô ở trong có chút lâu, đi tới gõ cửa: “Nguyễn Tri Hạ, em xong chưa?”
“Xong rồi đây.” Thanh âm của Nguyễn Tri Hạ vừa truyền tới thì cửa phòng tắm cũng mở ra.
Tư Mộ Hàn ngẩng lên, nhìn gương mặt đã trang điểm của Nguyễn Tri Hạ, mặt hơi lạnh.
Nguyễn Tri Hạ xinh đẹp, kiểu đẹp tự nhiên đó, cho dù lúc đang bệnh, cũng là một bệnh mỹ nhân.
Trang điểm lại càng tăng khí sắc, càng thấy rõ vẻ đẹp khuynh thành,
“Trang điểm đi gặp con gái, em ngược lại rất để tâm.” Miệng của Tư Mộ Hàn tuy nói lời chua ngoa, nhưng tay của anh đã giơ ra đỡ Nguyễn Tri Hạ rồi.
Nguyễn Tri Hạ đứng một lúc như vậy xác thực có chút mệt, tay của cô đặt lên tay của Tư Mộ Hàn mượn lực: “Đi thôi, đi gặp Hạ Hạ.”
Sắc mặt của Tư Mộ Hàn không ưng lắm khi dẫn cô ra ngoài để tìm Hạ Hạ.
Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Tư Nguyễn không phải đi mẫu giáo.
Nhưng bạn nhỏ ấy dậy từ sớm, lúc này đã được bảo mẫu dẫn đi ăn sáng xong rồi, đang chơi ở phòng đồ chơi được một lúc rồi.
Tư Mộ Hàn tối qua lặng lẽ dẫn Nguyễn Tri Hạ trở về, người trong biệt thư mồm mép thật nhanh, cộng thêm khi anh về Tư Nguyễn đã ngủ rồi, tự nhiên không biết Nguyễn Tri Hạ đã trở về rồi.
Nguyễn Tri Hạ không muốn để Tư Nguyễn nhìn thấy một người mẹ bị bệnh, bản thân lại cố chấp đi đến gặp Tư Nguyễn.
Trong phòng đồ chơi, Tư Nguyễn đang cầm một con robot chơi.
Trẻ con khi chơi rất chuyên chú, Nguyễn