Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Nguyễn Tri Hạ vào phòng tắm rửa mặt, rửa được một nửa, cảm thấy có người đang nhìn cô.
Quay đầu lại nhìn liền phát hiện Tư Mộ Hàn đang dựa vào cửa nhìn cô.
Tư Mộ Hàn bước qua, giúp cô vén phần tóc bên tai bị nước làm ướt: “Buổi tối cùng anh đến một nơi.”
Đôi mắt Nguyễn Tri Hạ sáng lên: “Được thôi, đi đâu vậy?”
Cuối cùng cũng đi ra ngoài xử lý chuyện.
Tư Mộ Hàn nhìn thấy bộ dáng phấn khích của cô, cũng cười một cái: “Đến Phỉ Đình, tối nay có một buổi tiệc rượu.”
Nguyễn Tri Hạ nhanh chóng nhíu mày: “Em không mang lễ phục.”
“Yên tâm, anh đều chuẩn bị cho em cả rồi.” Tư Mộ Hàn vươn tay điểm nhẹ hai cái vào chân mày của cô.
Nguyễn Tri Hạ biết Tư Mộ Hàn nói chuẩn bị xong rồi thì đó nhất định là bất kể chuyện to nhỏ gì cũng đều chuẩn bị xong hết rồi.
Gần tối, Tư Mộ Hàn còn đặc biệt gọi một bàn ăn.
“Ăn trước đi, trong tiệc rượu sẽ ăn không no.” Tư Mộ Hàn kéo cô đến ngồi xuống trước bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ cũng biết, đến buổi tiệc kiểu này thật sự là ăn không no, sau khi ngồi xuống cô vừa ăn vừa hỏi Tư Mộ Hàn: “Là buổi tiệc gì?”
“Cũng không phải buổi tiệc thú vị gì, nhưng sẽ có rất nhiều người mà em biết.” Trong đôi mắt của Tư Mộ Hàn chợt xuất hiện một tia lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cô cũng ngầm hiểu trong lòng nên không hỏi nhiều.
Người cô quen biết….
Tạ Sinh, Lưu Chiến Hằng….đều là người mà cô biết.
Ăn cơm xong, nhà tạo mẫu vào chuẩn bị cho Nguyễn Tri Hạ.
Đến lúc đeo