Nhưng nhìn không khí giữa Tư Mộ Hàn và người đàn ông đó vẫn khá hài hòa.
Tư Mộ Hàn đi đến phía sau Nguyễn Tri Hạ để đẩy xe lăn cho cô, vừa đẩy vừa nói: “Chiến Kình Uyên, là cậu ba của nhà họ Chiến.”
“Là người nhà họ Chiến mà trước đây anh nói?” Trước khi đến thành phố Kinh Dương, Tư Mộ Hàn đã nhắc qua với cô về nhà họ Chiến đứng đầu ở thành phố Kinh Dương.
“A.” Tư Mộ Hàn nhớ ra gì đó lại nói: “Sau này nếu em gặp anh ta thì cách xa anh ta ra một chút.”
Nguyễn Tri Hạ lộ ra sự kinh ngạc: “Tại sao vậy?”
Tư Mộ Hàn hình như cũng không phải là sợ bộ dáng của anh ta, tại sao lại đặc biệt kêu cô cách xa Chiến Kình Uyên chút.
“Vợ của cậu ta chạy rồi, cậu ta gần đây phát điên khắp nơi, nháo tới nỗi gây mưa gây bão, làm cho người nhà họ Chiến không yên lòng nổi.” Giọng điệu của Tư Mộ Hàn vẫn như bình thường, nhưng cô vẫn chăm chú lắng nghe, lại có thể nghe từ trong ngữ khí của anh chút cảm giác cười trên nỗi đau của người khác mà không dễ nhận ra.
“Nghe có vẻ là một người lợi hại.” Nguyễn Tri Hạ nói xong lại hừ một tiếng: “Vợ của người khác chạy rồi, anh cười trên nỗi đau của người ta làm gì?”
Tư Mộ Hàn không nói gì cho đến khi trở về đến nhà ăn, Tư Mộ Hàn mới khoan thai mở miệng: “Miệng quá độc, đây là báo ứng của cậu ta.”
Nguyễn Tri Hạ mím môi: “Anh nói giống như là miệng anh không độc vậy.”
“Miệng anh độc?” Tư Mộ Hàn cuối người xuống, dựa đầu vào gần Nguyễn Tri Hạ: “Miệng anh không độc, không tin thì thử đi?”
Nguyễn Tri Hạ vỗ tay lên đầu anh một